Lão Đinh nếu không qua nổi đêm nay, tín niệm của Kiều Lan Lan cũng sẽ sụp đổ.
Cô sụp đổ nức nở ở trên vai của Tô Anh, nói năng lộn xộn.
“Tô Anh, tôi biết cô là người có bí mật, tôi cũng có bí mật, cho nên tôi sẵn lòng làm bạn tốt của cô, lão Đinh không qua nổi đêm nay, tôi cũng không có gì phải sợ nữa, tôi nói với cô, tôi là người trọng sinh trở về, đời trước, tôi đã nhận rất nhiều ân huệ từ lão Đinh, sau này hai chúng tôi yêu thích lẫn nhau, nhưng không kịp ở bên nhau, lão Đinh đã bị bắt cóc và bị bọn chúng giết con tin.”
“Sau khi trọng sinh, tôi tới tìm lão Đinh trước, chính là muốn cùng với anh ấy bắt đầu lại từ đầu, không muốn lãng phí cơ hội của lần trọng sinh này, nhưng tôi không nghĩ tới, bởi vì tôi thay đổi, khiến lão Đinh gặp phải tai nạn ngoài ý muốn trước thời hạn.”
“Vốn dĩ nếu dựa theo tính cách của người hiền lành như lão Đinh, mấy trăm đồng ư, tiền tiết kiệm trong nhà là đủ, lão Đinh cuối cùng cũng sẽ lấy ra đưa cho em vợ trước của anh ấy.”
“Nhưng bởi vì hiện tại đã có tôi, lão Đinh lại có thêm một mối quan tâm, đã không đồng ý thay em vợ gánh món nợ cờ bạc đó, còn muốn dẫn anh ta đến Cục Công An tự thú, đem bọn bài bạc đó bắt lại, em vợ của anh ấy sợ hãi, lỡ tay đã đâm lão Đinh.”
“Đều là tôi đã hại lão Đinh, Tô Anh, cô nói nếu tôi lại chết một lần nữa, còn được trọng sinh không, sau khi trọng sinh, tôi nhất định sẽ không lại đến tìm anh ấy nữa.”
Tô Anh:……
Hóa ra là vậy, rốt cuộc là do sự trọng sinh của Kiều Lan Lan đã cho cô cơ hội xuyên qua, hay là do chấn động mà cô xuyên qua gây ra, khiến cho Kiều Lan Lan trọng sinh đây?
Không biết nữa, Tô Anh chỉ biết, nếu muốn Kiều Lan Lan sống tốt những ngày tháng sau này, lão Đinh không thể chết được.
Kiều Lan Lan đem bí mật quan trọng nhất nói cho cô.
Tô Anh hít sâu một hơi, nói với Kiều Lan Lan: “Lan Lan, thực ra tôi có thể cứu lão Đinh.”
……
Vào buổi sáng, lão Đinh đã tỉnh.
Bác sĩ đều cảm thán ý chí muốn sống sót ngoan cường của lão Đinh, tình huống phát triển theo chiều hướng tốt, buổi tối, lão Đinh đã có thể ăn một chút cháo loãng.
Tô Anh mang theo bốn đứa trẻ tới bệnh viện thăm lão Đinh, kêu bốn đứa trẻ yên lặng chút: "Bố nuôi của các con không sao rồi, đã có thể ăn một chút đồ ăn, đừng lo lắng, Kinh Thần, con cùng cậu nhỏ đưa em gái trở về, đừng làm ảnh hưởng bố nuôi con nghỉ ngơi.”
Hàn Cảnh Viễn nhìn kỹ sắc mặt lão Đinh, mới đi dạo một vòng quỷ môn quan, trên mặt lão Đinh vậy mà đang lộ ra một chút hồng hào khỏe mạnh.
“Lão Đinh, tôi sao lại cảm thấy trạng thái tinh thần của anh so với trước khi phẫu thuật còn tốt hơn vậy, trên mặt đều có chút hồng hào.”
Kiều Lan Lan đút cho lão Đinh miếng cháo, tức giận nói: “Hàn Cảnh Viễn, cậu mù a, đây rõ ràng chính là bị đắp chăn quá nhiều rồi, lại không mở cửa sổ nên nóng có được không.”
Tô Anh mở cửa sổ ra, kêu Hàn Cảnh Viễn đi về trước: "Anh xem bọn nhỏ không chịu đi, anh dẫn bọn nhỏ trở về đi, em lại ở cùng với Lan Lan một chút nữa .”
“Được, vậy em chú ý thời gian, nếu muộn sẽ không có xe buýt.”
Hàn Cảnh Viễn lại cùng với lão Đinh hàn huyên vài câu, nói em vợ trước của anh ta đã bị bắt: "Một sai lầm đả thương người, tụ tập đánh bạc là không chạy thoát được đâu, người nhà vợ trước của anh nếu đến tìm anh cầu xin, thì đừng mềm lòng.”
Tâm của Lão Đinh lần này thật bị tổn thương rồi, khi tranh cãi với em vợ, những lời tranh cãi của em vợ không có lý trí, nói lúc chị gái còn sống giúp đỡ nó vô điều kiện, bây giờ cưới người mới, liền mặc kệ nó.
Lão Đinh mới biết được người vợ quá cố trước kia đã trợ cấp bao nhiêu của cải cho nhà mẹ đẻ, còn đã từng cùng với em vợ hợp mưu diễn kịch, nói trong nhà bị trộm, tiền và đồ vật ở trong nhà trước kia đều bị trộm hết rồi, lão Đinh khi đó đương nhiên tin.
“Sẽ không quan tâm nữa, nên phán quyết như nào thì phán quyết như thế đi.”
Sau khi Hàn Cảnh Viễn rời đi, Kiều Lan Lan mới rảnh rỗi ra ngoài cùng với Tô Anh nói chuyện riêng.
Hai người ở trong phòng lấy nước không có ai, Kiều Lan Lan vừa chải thùng giữ nhiệt, xừa hạ thấp giọng kề tai nói nhỏ với Tô Anh, ngữ điệu đều là cảm kích và vui vẻ.
“Tô Anh, cảm ơn cô đã cứu lão Đinh, tôi thật sự rất vui vẻ khi cô đã bằng lòng đem bí mật của mình nói cho tôi biết.”
Tô Anh đã xem qua màu sắc khí tràng của Kiều Lan Lan, cô ấy là một cô gái chân thành.
Lại ngoài ý muốn biết được cô ấy là trọng sinh vào ngày mà chính mình xuyên qua, vận mệnh của hai người nói không chừng sớm đã có giao thoa, cô mới lựa chọn nói cho cô ấy biết thôi.
Tô Anh nói: “Không sao, Tô Tân Ý cũng biết, nếu đã biết, hai người chính là bằng hữu của tôi.”
Kiều Lan Lan hồi tưởng lại đêm qua, khi Tô Anh nói có thể cứu lão Đinh, cô còn cho rằng là muốn an ủi cô.
Không ngờ rằng Tô Anh là từ dị giới xuyên tới đây, mà ở đời trước Tô Anh kia mà cô biết, đã trở thành Tô Tân Ý.
Cô vậy mà ở trước mặt Tô Anh làm nũng: " Anh, về sau cô chính là bạn tốt nhất của tôi rồi, vậy ở trong lòng cô, cô là đem tôi xếp trước Tân Ý, hay là xếp sau đây?”
Tô Anh: “…… Điều này quan trọng sao?”
Kiều Lan Lan có lí chẳng sợ: "Rất quan trọng, cô không nói tôi sẽ ngủ không yên.”
Tô Anh: “Nhìn không ra a Kiều Lan Lan, loại dấm này cô cũng ăn.”
Kiều Lan Lan: “Tân Ý có thể giúp cô, tôi thì cảm thấy chính mình rất có chỗ dùng, có điều tôi là người trọng sinh a, tôi biết khoản nợ đào hoa của bốn đứa trẻ sau này, chờ lão Đinh xuất viện, tôi đều nói cho cô.”
Điều này thật đúng là rất quan trọng, Tô Anh nói: “Lan Lan, ở lòng tôi, bằng hữu tốt nhất là chẳng phân biệt trước sau, cô với Tân Ý đều là bạn tốt của tôi, đều biết bí mật của tôi, Hàn Cảnh Viễn còn không biết đâu, muốn ghen, cũng nên là cái bình giấm kia ghen.”
Như thế, Kiều Lan Lan lại lần nữa vui vẻ lên.
……
Sau khi về đến nhà, Hàn Cảnh Viễn vẫn còn đang đợi cô, Tô Anh tắm xong, ngồi xếp bằng trên giường lớn, trên tủ đầu giường có một phong thư, bên trong là tiền chu cấp nuôi con trong tháng sau của Cố Thành Phong.
Tô Anh nghĩ nghĩ, tiền lương Hàn Cảnh Viễn có lẽ phát rồi.
Cô hỏi: “Đúng rồi, lần trước đã nghe nói anh muốn thăng chức, năm nay cũng đã ăn tết xong rồi, sao còn vẫn chưa có động tĩnh nữa?”
Hàn Cảnh Viễn thấy không kéo dài tiếp được nữa, đành phải nói với Tô Anh: “Đang muốn nói với em đây, tư liệu thăng chức bị ép lại rồi, vẫn còn phải đợi thêm chút nữa.”
Lần trước cái dự án kia, đồn công an tây thành hợp tác cùng với Hàn Cảnh Viễn bọn họ, quá trình điều tra phá án diễn ra nhanh chóng, xem như là còn lưu lại một ít điểm đáng ngờ, cũng không ảnh hưởng đến việc thăng chức của Hàn Cảnh Viễn a.
Tô Anh ngây ra một lúc: "Vì sao?”
Hàn Cảnh Viễn không biết nên nói như thế nào, Tô Anh bảo anh có cái gì nói cái đó: "Anh còn nghĩ lý do thoái thác gì, nói trực tiếp.”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Là Quan Minh, lúc anh thăng chức, chạy đến lãnh đạo bên kia, đem vụ án con tin của mấy năm trước lại lật ra nói, vụ án đó chưa phá, lại đã chết nhiều người như vậy, anh lại ngay cả khuôn mặt bị hủy của nữ con tin đã chết đều nhớ không nổi, cấp trên đành phải ép xuống trước thôi.”
Hàn Cảnh Viễn lại nói: “Quả thật sau khi anh gặp được em, ứng kích di chứng vết thương đã tốt lên rất nhiều, đồng chí được phái tới kiểm tra, đã khảo thí vài vòng anh đều thông qua, chỉ là mặt của nữ con tin kia lúc đầu, anh từ đầu đến cuối đều nhớ không ra là là bộ dáng gì.”
Quan Minh lấy điều này, ở lãnh đạo bên kia chất vấn, nói vụ án đó không phá, Hàn Cảnh Viễn không xứng được thăng chức, thăng rồi thật có lỗi với những huynh đệ kia đã chết.
Tô Anh tức giận: "Việc nào ra việc đó, Quan Minh anh ta chính là đang đố kỵ, em bây giờ sẽ đi đến nhà anh ta hỏi xem, anh không được thăng chức, chẳng lẽ có thể đến phiên anh ta sao?”
Hàn Cảnh Viễn vội vàng khuyên: "Anh, vợ của Quan Minh mang thai, hai vợ chồng anh ta 30 tuổi mới có con, ở tuổi này được coi là thai phụ cao tuổi rồi, chịu không nổi kinh hãi, bây giờ em đừng đi, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác.”
Tô Anh:……
Tức thật sự là rất tức giận, nhưng Thịnh Hồng Tuệ còn chưa có dấu hiệu mang thai, đã ngày ngày bảo hộ cái bụng, ở Viện Gia Thuộc khoe khoang, lén lút ám chỉ Hàn Cảnh Viễn không lợi hại bằng đàn ông của cô ta, đắc ý Tô Anh không mang thai sớm hơn cô ta.
Tô Anh lười phản ứng với cô ta, lại may có Kiều Lan Lan cả ngày ở bệnh viện cùng với lão Đinh, bằng không tính tình nóng nảy kia của Kiều Lan Lan, không chừng muốn cãi nhau với Thịnh Hồng Tuệ.
Không tới mấy ngày nữa mẹ Quan Minh sẽ tới đây, nói muốn chăm sóc con dâu, mỗi ngày chăm sóc cơm ngon canh ngọt, còn không cho phép Thịnh Hồng Tuệ mệt nhọc, ngay cả nội y đều giúp cô ta giặt sạch.
Không quan tâm là vì cháu trai của nhà họ Quan hay là vì cái gì, khi mẹ chồng chăm sóc con dâu đến mức độ đó, cả Viện Gia Thuộc đều không có.
Mẹ chồng tuy rằng lải nhải, nhưng chăm sóc thực sự chu đáo, mẹ ruột cũng không được như thế, Thịnh Hồng Tuệ rất đắc ý, ở Viện Gia Thuộc đem sự chăm sóc của mẹ chồng ra khoe khoang vài lần.
Bà lão cũng rất biết đối nhân xử thế, hàng xóm xung quanh đều đã hỏi thăm hết lượt, quà mang tặng cũng không đáng giá đều là đậu phộng, rau mai khô mang từ dưới quê đến đây, nhân duyên không tồi.
Nhưng kể từ ngày mà mẹ chồng của Thịnh Hồng Tuệ tới, nhà Quan Minh gia mỗi ngày đến bữa cơm cũng ngửi thấy mùi thuốc bắc, Thịnh Hồng Tuệ nói đó là thuốc dưỡng thai do mẹ chồng cô sắc.
Tô Anh ngửi thấy có mùi gì đó không đúng, bảo Hàn Kinh Thần lén lút nhặt về một chút bã thuốc mà bà lão đổ đi.
Vừa kiểm tra ra đã giật mình, đây căn bản không phải là thuốc dưỡng thai, còn có dược liệu không tốt cho thai nhi.
……
Đúng lúc Hàn Cảnh Viễn trở lại, Thấy Tô Anh đang ngẩn người đối mặt với bã thuốc ở trên bàn, vội hỏi nói: “Làm sao vậy, ai bị bệnh?”
Tô Anh vốn không muốn quan tâm phá hỏng việc của nhà Quan Minh, nhưng đứa trẻ vẫn chưa được sinh ra, nó có cái gì sai đâu.
Cô nói với Hàn Cảnh Viễn vụ việc bã thuốc: "Bà lão cũng không biết từ đâu lấy được thuốc dưỡng thai không chính quy này, vợ Quan Minh đã uống thuốc được 7 ngày rồi, em sợ thai phụ xảy ra chuyện.”
Hàn Cảnh Viễn sắc mặt thay đổi, ngày trước còn nghe Quan Minh khoe khoang, nói thân thể của vợ anh ta khỏe mạnh, mai sau con trai được sinh ra khẳng định sẽ chắc nịch, căn bản không cần uống thuốc dưỡng thai.
Mà có một số người già, sẽ làm ra một số phương thuốc dân gian để sinh được con trai, cho thai phụ mang thai uống, nói uống vào có thể thay đổi giới tính khẳng định sẽ sinh ra con trai.
Chị dâu anh khi mang thai lần đầu, chính là như vậy.
“Chị dâu anh khi mang thai Kinh Thần, mẹ anh không biết từ chỗ tên lang băm nào, xách một đống thuốc bắc về, sắc lên cho chị dâu anh uống, nói uống vào sẽ sinh con trai .”
Tô Anh:…… “Thời điểm vừa thụ thai thì giới tính của thai nhi đã được định rồi, đã được định rồi còn uống thuốc, có tác dụng cái rắm a.”
Hàn Cảnh Viễn cũng sốt ruột: "Ai nói không phải đâu, nhưng mẹ anh tin, gạt chị dâu anh đó là thuốc dưỡng thai, đã uống ba bốn gói, anh trai anh mới phát hiện, lập tức đưa chị dâu đi bệnh viện, khi đó thật sợ Kinh Thần sinh ra có vấn đề, may mắn thay nó rất khỏe mạnh.”
Bởi vì Kinh Thần là con trai, nữ sĩ Nguyễn căn bản không nhận bản thân mình có lỗi, sau đó khi chị dâu của Hàn Cảnh Viễn mang thai lần thứ hai, không cho mẹ chồng tới cửa nữa, càng không ăn đồ bà mang đến.
Khi sinh Tinh Tinh là con gái, nữ sĩ Nguyễn còn còn nói với thân thích, nếu ăn phương thuốc của bà, vậy cái thai thứ hai kia sẽ là con trai, làm cho ông nội Hàn Cảnh Viễn tức giận muốn chết.
Tô Anh cũng sợ, nói: “Chị dâu Triệu Hương là chủ nhiệm phục vụ xã, em đi nói với chị, kêu chị ra mặt.”
“Được, hai vợ chồng Quan Minh vốn có thành kiến đối với hai chúng ta, chúng ta đừng ra mặt, em đi tìm chị dâu Triệu nói.”
Nhưng vẫn là đã muộn, Triệu Hương còn chưa kịp khai thông với hai vợ chồng Quan Minh, Thịnh Hồng Tuệ bụng đã đau không chịu nổi, được cấp cứu đưa đi bệnh viện, nhưng không giữ được đứa trẻ.
Trong bệnh viện ồn ào một trận, Thịnh Hồng Tuệ trách cứ thuốc dưỡng thai của mẹ chồng có vấn đề, bà lão đột nhiên trở mặt, nói sức khỏe của con dâu không tốt, không có phúc khí, ai thán cháu trai của bà không còn nữa.
Cuối cùng có người nhà từ hậu viện của nhà Quan Minh đào ra bã thuốc đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chính miệng nói, trong đó có vài vị thuốc hổ lang, là loại thuốc mà thai phụ và thai nhi đều không chịu nổi.
Trong quá trình ầm ĩ, có người nhà nói, sớm đã hoài nghi số thuốc đó có vấn đề rồi, hai vợ chồng Quan Minh đau lòng, trách hàng xóm không nói với họ sớm hơn.
Buổi tối, Triệu Hương tâm lực tiều tụy tới nhà Tô Anh, cùng cô nói chuyện kế tiếp.
“Bác sĩ nói, vợ Quan Minh phải điều dưỡng thân thể, trong nửa năm tới không thể có con , Quan Minh đưa mẹ của anh ta về quê, dưới tình huống bị hai vợ chồng anh ta tức giận, hàng xóm đã ép buộc phải nhận lỗi xin lỗi .”
“Nhưng việc này cũng làm cho các hàng xóm của Viện Gia Thuộc hàng cảm thấy đau lòng, chị may mà không trực tiếp đi nhắc nhở bọn họ, bằng không bọn họ còn trách tội lên người chị nữa đấy, chỉ thương cho đứa nhỏ còn chưa được chào đời.”
Tô Anh lại nói: “Bố mẹ chọn con cái, con cái cũng muốn chọn bố mẹ, nói không chừng đứa trẻ kia cũng không muốn đến nhà của bọn họ.”
……
Một tuần sau, miệng vết thương lão Đinh được cắt chỉ xuất viện, có Kiều Lan Lan cẩn thận chăm sóc, lão Đinh khôi phục rất tốt.
Tinh thần và trạng thái so với trước lúc xảy ra chuyện còn tốt hơn, bản thân lão Đinh cảm thấy rất kỳ quái.
Trong nhà Tô Anh đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, mấy đứa trẻ chúc mừng bố nuôi xuất viện.
Lão Đinh đã ăn một tuần thức ăn thanh đạm, tối nay xem như là ăn cho đã cơn thèm.
Sau khi ăn xong, lão Đinh không vội vã về nhà, hai người đàn ông đi ra ngoài tản bộ.
Hàn Cảnh Viễn thấy hứng thú nói chuyện của lão Đinh khá cao, hỏi: “Có cái gì muốn nói anh cứ nói, ấp úng làm gì?”
Lão Đinh cười cười ngượng ngùng, anh ta bằng tuổi này, nói về những việc được xem là duyên phận hay không phải duyên phận này, thật là có chút đỏ mặt
Nhưng trong lúc nằm viện, Kiều Lan Lan thẳng thắn với anh ta, nói cô là người trọng sinh, hai người ở kiếp trước thiếu chút nữa đã kết hôn rồi, cho nên kiếp này cô mới tìm anh đầu tiên.
Lão Đinh cảm thấy là Kiều Lan Lan nói dối, nhưng Lan Lan nói, nhất định sẽ chứng minh cho anh ta xem.
Hắn hỏi: “Tiểu Hàn, cậu, cậu tin vào duyên phận không, tôi đang nói về chính là duyên phận của hai kiếp.”
Hàn Cảnh Viễn không chút do dự: "Tin a, tôi cảm thấy tôi cùng vợ tôi, chính là duyên phận của hai kiếp, luôn cảm thấy rất quen thuộc, không thể nói đã từng gặp cô ấy ở đâu đó, có thể là kiếp trước từng gặp qua đi.”
Hàn Cảnh Viễn vừa nói như vậy, lão Đinh cũng an tâm.
Quan tâm thật giả làm gì, mấy ngày nay Lan Lan đối với anh thật tâm như vậy, tuyệt đối sẽ không là giả dối.
Anh ta ngượng ngùng nói: “Cái kia, Lan Lan muốn cùng tôi làm phu thê chân chính .”
Hàn Cảnh Viễn: “…… Hai người chẳng lẽ không phải sao?”
Lão Đinh đỏ mặt lên, giải thích nói lúc trước là hôn nhân thỏa thuận cùng với Kiều Lan Lan.
“Cô ấy giúp tôi né tránh cô em vợ trước của tôi, còn tôi, giúp cô ấy ngăn chặn mấy tên vô lại của bản địa quấy rầy, khi tôi xảy ra chuyện, Lan Lan nói thế sự vô thường, muốn cùng tôi làm phu thê chân chính, tôi lại sợ làm chậm trễ cô ấy, cậu cảm thấy tôi bây giờ trông như bao nhiêu tuổi?”
Hàn Cảnh Viễn trong lòng buồn cười, lão Đinh đây là tự ti, vốn định trêu chọc vài câu, lại không đành lòng, ngộ nhỡ anh ta xem là thật, đoán chừng Kiều Lan Lan sẽ muốn lấy đao giết anh mất.
Anh nói: “Tôi nói thật, anh ngày trước nhìn có hơi già một chút, nằm viện một cái liền trẻ ra nhiều rồi đấy, nhìn trông cũng khoảng đầu 30 đi, nhưng anh nghĩ xem, anh năm nay 40, còn có bao nhiêu năm nữa có thể lãng phí đây, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Lão Đinh được khuyên bảo đã động tâm.
Chờ Hàn Cảnh Viễn cùng lão Đinh đi trở về Viện Gia Thuộc, về đến nhà, Tô Anh nói với Hàn Cảnh Viễn: “Chính ủy Hứa vừa rồi bảo tiểu cảnh vệ tới gọi anh, nói có việc thương nghị.”
“Khi nào?”
“Mười phút trước.”
Hàn Cảnh Viễn còn chưa ra khỏi cửa, Thuyền nhỏ đã chạy tới, kêu Tô Anh bây giờ đi đến trụ sở một chuyến.
“Chị Anh, sở trưởng Hách có việc, kêu chị bây giờ nhất thiết phải đi một chuyến. “
Tô Anh còn cười trêu chọc: "Hàn Cảnh Viễn, công việc này của hai chúng ta, lãnh đạo nói truyền thì phải đến, hai vợ chồng đều như vậy, cũng không còn ai, xem xem hai ta ai về nhà trước .”
Hàn Cảnh Viễn cười: "Vậy khẳng định là em sẽ về nhà trước a, có việc tìm anh vào giờ này, đêm nay cơ bản là không trở về được .”
……
Hai người đồng thời ra cửa, một trái một phải.
Tô Anh thấy Thuyền nhỏ còn lái xe cảnh sát đến đây, ngồi trên ghế lái phụ: "Xem ra sở trưởng là rất cấp bách, em có biết chuyện gì không ?”
Thuyền nhỏ thật sự không biết, nếu muốn biết Tô Anh cũng có thể từ màu sắc khí tràng của cô ấy, nhìn ra được cô ấy rốt cuộc có biết rõ tình hình không .
Thuyền nhỏ nói: “Không biết a, dù sao biểu cảm của sở trưởng rất cổ quái.”
Khi đã tới trụ sở, Tô Anh thấy đội trưởng Triệu cũng ở đó, trừ bỏ cô cùng Thuyền nhỏ, nét mặt của mấy người có mặt ở đây đều rất cổ quái.
Sở trưởng Hách vung tay lên, kêu đội trưởng Triệu bọn họ đều đi ra ngoài: "Đi ra ngoài, các cậu đều lánh đi đi .”
Lúc Triệu đội trưởng đi ra ngoài, còn đem viên đá chặn giấy khá nặng đó ở trên bàn sở trưởng Hách ôm đi, hai đồng chí khác thì đem ấm nước, vật trang trí khung ảnh ôm trong lòng mang ra ngoài, giống như sợ một lát nữa những vật phẩm đó sẽ gặp tai ương.
Sở trưởng Hách đóng cửa văn phòng lại, nói với Tô Anh bằng vẻ mặt ôn hoà: “Đồng chí Tiểu Tô a, cô phải bình tĩnh, dù sao cũng đừng kích động.”
Tô Anh:…… Cô rất bình tĩnh.
“Sở trưởng, bây giờ là các anh đang khá kích động đấy, các anh như vậy làm tôi rất căng thẳng, rốt cuộc chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi.”
Sở trưởng Hách không dám nói a, khuyên bảo nói: “Có đôi khi những thứ nhìn thấy ở bề ngoài chưa chắc đã là sự thật, chúng ta làm công an khi gặp chuyện nhất định phải phân tích theo lý trí, cô nói xem có đúng không?”
Tô Anh vừa lo lắng vừa buồn cười: "Sở trưởng, vậy anh cũng phải nói cho tôi biết có chuyện gì, sau đó chúng ta lại phân tích theo‘ lý trí ’ nhé?”
Sở trưởng Hách do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hạ quyết tâm, đem bức ảnh kia được khóa ở phía dưới tập hồ sơ rút ra, đưa tới trước mặt Tô Anh.
“Cô bình tĩnh a, ảnh cũng có khả năng là giả.”
Trên bức ảnh, là Hàn Cảnh Viễn trẻ hơn so với bây giờ một chút, kề người cúi đầu xuống, miệng đối miệng chạm vào đôi môi của cô gái toàn thân đang ướt nhẹp kia trên mặt đất, rõ ràng là đang hô hấp nhân tạo cho cô ấy.
Cô gái mở nửa con mắt, dường như mới vừa tỉnh lại, lộ ra góc nghiêng một bên mặt, cô gái này cùng với cô gái trong bức ảnh duy nhất ở trên người em trai Văn Diễn, là cùng một người, chẳng qua có chút trẻ hơn.
Tô Anh sững sờ, nhất thời quên mất hô hấp.
Sở trưởng Hách thấy Tô Anh hốt hoảng, tròng mắt cũng không di chuyển, nghĩ thầm không tốt, sợ rằng Tô Anh một giây sau liền sẽ về nhà đánh nhau với Hàn Cảnh Viễn một trận.
Anh ta vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Tô, đã nói là phải bình tĩnh mà, cô có đang nghe tôi nói chuyện không?”