• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa trên cầu thang, có một nửa là pha lê, Quý Lệ Văn đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Tô Anh bọn họ đến, lặng lẽ ra hiệu, lại chỉ chỉ bên trong cánh cửa.

Bên cầu thang, Hàn Hâm Tinh cùng Quý Xuyên Bách ngồi ở bậc thang, Cố Tri Nam dựa lên lan can của cầu thang.

Hàn Hâm Tinh như một tiểu đại nhân, liệt kê từng chuyện một, nói: “Mẹ không thuộc về riêng ai cả, là chị của cậu nhỏ, dì hai của cháu, mẹ của Xán Xán, và là vợ của chú hai, cháu cũng thực sự rất thích mẹ, nhưng cháu vẫn như cũ muốn cùng Xán Xán, anh còn có cậu nhỏ, còn có chú hai chia đều nha.”

“Cho nên cậu lớn, cậu tuyệt đối không thể phá hoại thương tổn chuyện của chúng cháu, nếu như nói đứng ở sau lưng đẩy chúng cháu xuống lầu, đẩy xuống sông, mọi hành vi cố ý gây thương tổn, đều không thể cho phép, như vậy mẹ vĩnh viễn đều sẽ không gặp cậu.”

Quý Xuyên Bách liên tục gật đầu: “Cậu, bảo vệ các cháu.”

Anh ta cuối cùng biết chị vì sao lại không gặp anh ta, bởi vì ở trong sơn động, chị ôm Thanh Hà chứ không có ôm anh ta, anh ta đẩy Thịnh Thanh Hà, bị chị nghiêm khắc quát lớn.

Hàn Hâm Tinh lại nói: “Cháu sẽ dùng tiền tiêu vặt của cậu nhỏ mua cho cậu 'hình pháp' để cậu chịu trừng phạt.”

Cố Tri Nam chống tay xuống lan can, kháng nghị nói: “Vì sao lại là tiền tiêu vặt của cậu, con tặng quà vì sao phải dùng tiền của người khác?”

Hàn Hâm Tinh trợn trắng mắt: “Ai kêu cậu không dùng đến tiền tiêu vặt, giúp cậu lớn một chút chuyện đi, đừng keo kiệt như vậy chứ.”

Cố Tri Nam đối mặt trước ánh mắt chờ đợi của Quý Xuyên Bách, cắn răng nói: “Mua.”

“Bây giờ đi!”

Quý Xuyên Bách lôi kéo Hàn Hâm Tinh đứng lên muốn đi, vừa quay đầu lại, xuyên thấu qua trên cửa pha lê nhìn thấy Tô Anh, vứt bỏ Hàn Hâm Tinh trong lòng bàn tay, đẩy cửa chạy ra, ngoan ngoãn vô cùng: “Chị, về đảo Nam, cùng nhau đi.”

Tô Anh lắc đầu: “Ba mẹ em một hồi sẽ tới đây, đợi lát nữa trông thấy ba mẹ em đi.”

Quý Xuyên Bách gật đầu thật mạnh: “Gặp rồi, lại đi thôi.”

Tô Anh trong lòng thở dài, đi là không có khả năng dẫn anh ta đi.

Nhà còn có ba mẹ anh em, nếu tính có thể mang đi, cô cũng sẽ không mang, nàng còn không biết nguyên thân phải dùng thân thể nào để tỉnh lại, chăm sóc còn không mang nổi mình.

Tô Anh nói: “Về sau đều phải cùng sống với bố mẹ anh em của em, dần dần tập thói quen đi.”

Không thể cùng nhau về đảo Nam, Quý Xuyên Bách thất vọng cực kỳ: “Không gọi, có thể chứ?”

Tô Anh nghe hiểu được, cũng nói cho Quý Lệ Văn nghe: “Có muốn gọi ba mẹ hay không, đều tùy em, muốn gọi đã gọi, không muốn gọi liền ở chung như bạn bè trước đi.”

Hàn Cảnh Viễn đã quen với thái độ của Tô Anh, lần trước mẹ của Cố Tri Nam tới, Tô Anh cũng cho Tri Nam lời khuyên như vậy.

Chỉ là tình huống của Quý Xuyên Bách thì không giống, được Tô Anh ý kiến, Quý Xuyên Bách sẽ không gọi ba mẹ, nói không chừng còn thực kháng cự.

Hàn Cảnh Viễn quan sát Tô Anh.

Tô Anh đối diện trước ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn, thấy anh muốn nói lại thôi, nói: “Anh lại nhìn em, em cũng sẽ không ép buộc Xuyên Bách làm chuyện mà em ấy không thích, một cái xưng hô, hà tất gì phải cưỡng ép em ấy.”

Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ: “Anh không phải có ý này, em tới đây, anh muốn nói riêng với em vài câu.”

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đi đến đầu kia của hành lang.

Hàn Cảnh Viễn không gạt Tô Anh, nói: “Anh cũng nhìn thấy vết bớt sau gáy của Khâu đại ca, anh ấy vô cùng có khả năng là con trai thất lạc của Hạ Liên Phương, nhận người thân, lại đi Thị Cục anh ấy hẳn là sẽ không mang khăn quàng cổ, cảnh sát làm án này có thể đối chiếu hồ sơ, sẽ có người phát hiện vết bớt sau gáy anh ấy, em xem việc này nên xử lý như thế nào đây?”

Tô Anh suy nghĩ, Hạ Liên Phương đáng giận, Khâu Phong Niên lại không có làm sai chuyện gì.

Cô nói: “Vậy không gọi Khâu đại ca, em tới nói cho Giang Tú Cầm.”

“Em muốn thẳng thắng nói với cô ấy về thân thế của Khâu đại ca, lỡ như……”

Lộ Minh chính là do Hạ Liên Phương bắt cóc, rất có thể Giang Tú Cầm giận chó đánh mèo Khâu Phong Niên, thật vất vả mới gia đình mới đoàn tụ, lại tan rã, Hàn Cảnh Viễn không đành lòng.

Tô Anh có thể kết luận Giang Tú Cầm sẽ không, cô nói: “Mẹ anh gửi cho em phấn hồng cùng nguyên liệu lông dê màu hoa hồng, khí hậu ở đảo Nam lại không thể mặc quần áo dày, bà ấy ghê tởm em là kết hôn lần thứ hai, em cũng không giận chó đánh mèo anh nha.”

Hàn Cảnh Viễn sốc đến trắng bệch mặt: “Chuyện này xảy ra từ khi nào, sao em lại không nói cho anh?”

Tô Anh cười nói: “Chính là sau khi mẹ anh gửi thư đến, em giấu đi nguyên liệu, sau này còn như vậy, em lại ghê tởm bà ấy, anh cũng xen vào giữa.”

Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, chân tay luống cuống: “Em có thể nói cho anh, không cần ứng phó với bà ấy.”

Tô Anh nói: “Này đó đều là việc nhỏ, em cảm thấy thật thú vị, anh không cần để ở trong lòng, anh đưa bốn đứa trẻ trở về, sau đó lại lái xe tới đón em, hai chúng ta cùng đi thăm Tô Tân Ý đi.”

“Được.” Hàn Cảnh Viễn biết mẹ anh vất vả lại không cho anh biết, hành quân lặng lẽ, vô cùng nghe lời: “Nghe em, một hồi tới đón em.”

……
Tô Anh trở lại phòng bệnh của Lộ Minh, quan hệ mẹ con giữa Giang Tú Cầm và con trai đã khăng khít hơn rất nhiều , Lộ Minh ôm hổ bông, bị Giang Tú Cầm ôm vào trong ngực.

Lộ Minh còn nhớ rõ lúc ở trong lòng ngực Tô Anh, cả người khó chịu đều được giảm bớt.

Cậu bé nâng con hổ bông lên như đang dâng hiến vật quý, mềm mềm mại mại nói: “Dì Tô, hổ bông mà ba mua cho.”

“Thật là đẹp mắt, sau khi trở về cũng không được lại đi với người lạ, không được ăn đồ ăn của người lạ đưa.”

Lộ Minh gật đầu: “Chị Tinh Tinh đã dạy cho con hết rồi.”

Khâu Phong Niên tháo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ xuống, cẩn thận xếp lại và cất vào trong túi, đặc biệt là lúc anh ấy khom lưng cúi đầu, vết bớt sau gáy lập tức lộ ra.

Lần này trở về liền phải xả chứng, có một gia đình danh chính ngôn thuận viên mãn, Khâu Phong Niên lòng tràn đầy vui sướng, chuỗi ngày cực khổ của anh ấy cùng Giang Tú Cầm đã kết thúc.

“Đồng chí Tô, một nhà chúng tôi cũng không biết cảm kích cô như thế nào, về sau đi Bằng Thành, nhất định phải tìm chúng tôi đấy.”

“Được.” Tô Anh hỏi: “Mọi người đây là muốn đi Thị Cục sao?”

Giang Tú Cầm tràn ngập cảm kích đối với Tô Anh: “Xe của Thị Cục đang ở bãi đỗ xe chờ chúng tôi, chờ làm tốt xong việc, Tiểu Tô, buổi tối thỉnh gia đình cô ăn một bữa cơm đi.”

Tô Anh biết bọn họ hai vợ chồng mấy năm nay tìm con trai, tiền tiết kiệm sớm đã tiêu hết, lần này lộ phí đều là vay mượn.

Tô Anh nói: “Không cần đãi buổi cơm đâu, nhưng mà tôi thật là có chuyện này phiền toái chị Tú Cầm, có thể nói riêng với nhau được không.”

Không quan tâm Tô Anh có chuyện gì mà cần phải gấp đến vậy, Giang Tú Cầm đã nghĩ kỹ rồi, lên núi đao xuống biển lửa cô ấy cũng đạo nghĩa không thể chối từ.

Cô ấy đem đứa trẻ trong lòng ngực giao cho Khâu Phong Niên: “Anh cùng Minh Minh ngốc chờ trong phòng, em nói chuyện với Tiểu Tô xong sẽ qua đây sau.”

Hành lang, Tô Anh đại khái nói với Giang Tú Cầm về cuộc đời của Hạ Liên Phương, đối với những đứa trẻ có vết bớt trên người, cố chấp đến gần như bệnh trạng khó chữa, đụng tới liền muốn bắt cóc đi mất.

“Đội trưởng Đoạn điều tra ra, sau gáy của con trai bị bắt cóc của Hạ Liên Phương, có một vết bớt, hình dạng lại giống với vết bớt sau gáy của Khâu đại ca, tuổi tác của Khâu đại ca cũng trùng khớp, tôi cùng chồng tôi suy đoán, Khâu đại ca vô cùng có khả năng là con trai thất lạc của Hạ Liên Phương.”

“Tôi không biết có nên để Khâu đại ca biết thân thế của anh ấy hay không, cho nên quyền quyết định vẫn là của cô.”

Giang Tú Cầm nghe xong lại ngây người, trên đời này sao lại còn có chuyện trùng hợp như vậy.

Nếu Hạ Liên Phương không làm thất lạc con trai, cô sẽ không gặp gỡ Khâu Phong Niên, Hạ Liên Phương thất lạc con trai, trời xui đất khiến bắt cóc con trai của cô ấy.

Hiện tại tìm được con trai rồi, trở về cùng với cô ấy và Khâu Phong Niên liền phải xả chứng, gia đình không thể lại có thêm khúc mắc gì được nữa.

Giang Tú Cầm lập tức ra quyết định: “Tiểu Tô, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, tôi sẽ tự đưa con trai qua Cục Công An bên kia, tôi sẽ tìm lý do bảo Khâu Phong Niên đừng đi.”

Tô Anh đoán được Giang Tú Cầm sẽ không bởi vì Khâu Phong Niên có người mẹ như vậy, mà giận chó đánh mèo anh ấy.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không cần tìm lý do nữa đâu, không phải hôm nay đã làm vỡ một chung trà sao, tôi còn muốn đi siêu thị, xem có thể tìm được chiếc chung trà giống như vậy hay không, để Khâu đại ca giúp tôi mở mang tầm mắt đi.”

Trước kia Khâu Phong Niên từng làm việc ở viện bảo tàng, mắt nhìn rất tốt, thật đúng là anh ấy có thể tìm được chung trà giống như vậy, ông chủ chết sống cũng không bán: “Có người định giá rồi, vị nam đồng chí kia không mang đủ tiền, thanh toán tiền đặt cọc kêu tôi lưu trữ, làm người phải giữ chữ tín, tôi không thể bán cho các người.”

Tô Anh hỏi thăm người đàn ông giao tiền đặt cọc có dáng người cao ráo, nhất định là Hàn Cảnh Viễn.

Người đàn ông đưa xong đứa trẻ, thế nhưng chạy tới tìm chung trà có cùng hình dạng, anh biểu lộ ra nôn nóng, đương nhiên sẽ bị lấy giá cao.

Tô Anh nói với Khâu Phong Niên: “Khâu đại ca, để anh phải đi một chuyến tay không rồi.”

“Không có việc gì không có việc gì.” Khâu Phong Niên hàm hậu, trong lòng có cái gì nói cái đó: “Đồng chí Hàn và tôi giống nhau, không giỏi biểu đạt, dễ xúc động lại càng có hại, may mắn gặp được chính là Tiểu Tô cô.”

Tô Anh lại nói với ông chủ, kêu ông ta không cần nói cho Hàn Cảnh Viễn rằng cô đã tới: “Chồng tôi muốn cho tôi bất ngờ vui, ông chủ giữ bí mật giúp tôi, đừng nói cho anh ấy tôi đã tới đây.”

Ông chủ gật đầu đồng ý: “Vợ chồng hai người thật là tâm hữu linh tê, đều nghĩ đến nhau, anh ấy còn dặn dò tôi mà, nếu như có nữ đồng chí tới tìm một chung trà như vậy, thì nói rằng không có, đừng nói là bị anh ấy mua mất rồi.”

……

Tô Anh cùng Khâu Phong Niên trở lại bệnh viện, Giang Tú Cầm ở Thị Cục làm thủ tục, làm xong thủ tục rồi, đã mang theo Lộ Minh trở lại, hai vợ chồng bọn họ quyết định buổi chiều liền trở về, trao đổi địa chỉ thư từ cho Tô Anh, mang theo đứa trẻ ngồi xe đi nhà ga.

Tô Anh cho rằng Hàn Cảnh Viễn còn một hồi mới có thể đến, chạy tới phòng trực của khoa phụ sản, nhìn thấy Tạ Phỉ Thúy còn ở đó, hôm nay Tạ Phỉ Thúy vẫn còn được nghỉ phép, bởi vì hôm nay bốn đứa trẻ nhà Tô Anh đều ở bệnh viện, Thanh Hà muốn chơi cùng anh chị, cô ấy liền mang con trai đến đây.

Đang chuẩn bị mang con trai trở về.

Nhìn thấy Tô Anh tới, lôi kéo cô ở phòng trực ban nói chuyện.

“Đoạn Quân đã nhường tư cách phân nhà cho Thịnh Kiến Nghiệp, hai phòng ngủ một phòng khách, chúng tôi không cần, vợ của Đoạn Quân đã tới, đi theo cùng nhau khuyên chúng tôi, nói đơn vị phân cô ấy một phòng ngủ một phòng khách cũng đủ sống rồi.”

Trong nhà của Đoạn Quân còn có cả sân và bốn phòng, phòng trống nhiều, bởi vì vợ nhiều năm không có con, Đoạn Quân không muốn nghe mẹ anh ta lải nhải, tình nguyện sống cùng vợ trong căn một phòng ngủ một phòng khách.

“Vậy muốn đi.”

Tô Anh khuyên nhủ: “Cảm tình chiến hữu giữa bọn họ, chúng ta không thể lý giải được, không thể lý giải thì tiếp thu đi, về sau Đoạn Quân có việc, tôi nghĩ Thịnh đại ca cũng sẽ đạo nghĩa không thể chối từ hỗ trợ, đến lúc đó chúng ta đừng kéo chân sau là được.”

Giống như cô mang bọn trẻ đi ra ngoài, Thịnh đại ca chẳng những tự mình xe đón xe đưa, còn tìm bạn đón đưa toàn quãng đường, Tô Anh lại không thể tìm người nào thành thực hơn so với bọn họ.

Rắc rối trong lòng của Tạ Phỉ Thúy đã được gỡ rối, đúng vậy, trước mắt hãy giải quyết tình cảnh khó khăn, cô ấy cùng Thịnh Kiến Nghiệp hiện tại mang con trai sống trong nhà khách, không phải chuyện lâu dài, những món nợ ân tình của những người này, cô ấy sẽ trả lại.

Giải quyết chuyện phòng ở, trong lòng Tạ Phỉ Thúy cũng khoan khoái, chính là lo lắng phòng bệnh trên lầu nhận người thân.

“Gia đình của chính ủy Quý nhận người thân không quá thuận lợi, đứa trẻ Xuyên Bách kia lạnh mặt, căn bản không mở miệng nói chuyện, nhưng mà làm anh ta làm gì anh ta cũng làm theo, chính là không nói lời nào, không gọi người.”

“Cứ từ từ đi, khả năng qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.” Tô Anh làm bộ cái gì cũng không biết.

“Hy vọng đi.”

Tạ Phỉ Thúy vừa rồi nghe được Kiều Cửu Hương cùng Quý Bình Lương thương lượng, muốn kêu Tô Anh mang bọn trẻ ở Kinh Thị ở lại một khoảng thời gian dài, để bốn đứa trẻ nhà cô chơi cùng với Quý Xuyên Bách, bị Quý Bình Lương bác bỏ đi trở về.

Tình huống của Quý Xuyên Bách không đến trường học trong một khoảng thời gian, nhưng bốn đứa trẻ nhà Tô Anh, đã chậm trễ khóa học được vài ngày rồi.

Con cái đã tìm lại được rồi, không thể lại yêu cầu gì nhiều, căn bản nói không nên lời.

……

Trên lầu phòng bệnh một người, Quý Xuyên Bách cứ như vậy lạnh như băng ‘ba mẹ’ trước mặt mình, anh ta một chút cũng không nhớ bọn họ, nếu anh ta không có ba mẹ, có phải là có thể cùng chị bọn họ, cả nhà cùng nhau về đảo Nam hay không?

Quý Xuyên Bách nghĩ đến những chuyện mà Tinh Tinh nói, lập tức bỏ đi những suy nghĩ nguy hiểm này, như vậy là không đúng, sẽ làm chị vĩnh viễn ghét bỏ anh ta.

Anh ta đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn sóng vai ở khu nằm viện đại lâu phía dưới, hướng bãi đỗ xe đi, bọn họ thật không mang theo anh ta đi rồi.

Quý Xuyên Bách như cũ không để ý tới ‘ba mẹ’, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ.

Lúc này Hàn Cảnh Viễn quay đầu lại nhìn về phía anh ta nơi cửa sổ, Quý Xuyên Bách lập tức phất phất tay, trên gương mặt là nụ cười ngoan ngoãn.

Anh ta vẫn luôn biết anh rể vẫn dễ nói chuyện hơn so với chị, cũng như dễ mềm lòng hơn.

Thị lực của Hàn Cảnh Viễn, cũng đủ để anh thấy rõ nét mặt của Quý Xuyên Bách, đứa trẻ kia trông tràn đầy lấy lòng, ước chừng là hy vọng anh giúp đỡ nói vài câu lời hay.

Anh trong lòng lại lần nữa thở dài, hỏi Tô Anh: “Xuyên bách đứng ở trước cửa sổ, đã lâu cũng chưa động đậy gì, em thật sẽ không quay đầu lại nhìn một cái sao?”

Tô Anh cũng ở chịu đựng, Quý Xuyên Bách có ba mẹ, bất luận như thế nào đều không tới phiên cô quan tâm đến, lại nói cô cũng không có ý định đó.

Cô cũng không biết sau một hồi đi thăm Tô Tân Ý, còn có thể lại ngắm bình minh vài lần trong vài ngày nữa.

Bước chân của cô cũng chưa dừng lại: “Không nhìn, em ấy tổng muốn thói quen.”

Hàn Cảnh Viễn hung hăng tâm, chờ Tô Anh cài dây an toàn, dẫm chân ga lái xe ra bệnh viện.

“Bây giờ về nhà họ Tô?”

Tô Tân Ý đã được tiếp trở về nhà, sắp xếp một gian phòng làm phòng y tế, thỉnh hộ công chuyên trách chiếu cố.

Tô Anh gật gật đầu, không thể câu kéo nữa, hôm nay cô phải dùng dị năng để trị liệu cho Tô Tân Ý.

“Ân, đi thăm Tô Tân Ý, sau đó ngày mai liền về nhà đi.”

……

Quý Xuyên Bách giống như chú sói con nhỏ bị bỏ rơi, hàm răng cắn đến vang lên kẽo kẹt, môi hạ cong, hàn ý trên mặt làm Kiều Cửu Hương rùng mình.

Quý Bình Lương không dám lại kích động con trai lớn, để anh ta một mình ở phòng bệnh một người, anh cùng con trai nhỏ không dám đi xa, đi ra ngoài ăn cơm, sau đó liền quay lại.

“Ba ở trong điện thoại nghe con nói qua, tình trạng của anh con cũng đã ổn định, cũng có thể nói chuyện giao lưu, khi nào bắt đầu không nói lời nào.”

Quý Lệ Văn nói: “Chị Tô nói không mang theo anh ấy cùng nhau về đảo Nam, sau đó anh liền không nói chuyện nữa.”

Điểm này Quý Bình Lương lý giải, con trai bị nhốt ở trong sơn động đến mười năm, cái thứ nhất nhìn thấy cứu tinh là Tô Anh, ba ngày kia là Tô Anh ở chiếu cố thằng bé, dạy thằng bé, làm bạn với thằng bé, con trai đối với Tô Anh sinh ra tình tiết chim non, đối với cô sinh ra cao hơn đối với ỷ lại ba mẹ anh em, này đều bình thường.

Nhưng là anh thật sự không có cách nào với người vợ như vậy, sinh ra muốn thỉnh cầu Tô Anh ở lại sống thêm một thời gian nữa.

Tô Anh đã cứu con trai anh, hôm nay đại ân tình còn không có còn, không có cách lại mở miệng đề bất luận thỉnh cầu gì.

Anh nói: “Tình trạng của anh con vẫn chưa ổn định, con ráng nhẫn nhịn chút, bao dung với anh con nhiều hơn một chút.”

Quý Lệ Văn trước kia là có chút hành vi phản nghịch với bố mẹ, nhưng anh ấy phân rõ tình thế nặng nhẹ, đối với anh trai, trong lòng anh ấy có áy náy, nếu ngày đó không phải anh ấy phi nháo muốn ăn kẹo hồ lô, anh trai đuổi theo xe đạp bán kẹo hồ lô, thì sẽ không bị bắt đi không trở về.

Sau khi anh trai bị bắt đi mất, đều suy đoán nguyên nhân thực sự là Lưu Xảo Chân, Quý Lệ Văn cùng ba anh thẳng thắn, nếu không phải anh ấy muốn ăn kẹo hồ lô, anh trai sẽ bị bắt cóc.

Quý Bình Lương nhìn ra con trai hối hận, nói: “Con cũng đừng lại rối rắm chuyện kẹo hồ lô, trên người anh trai con có vết bớt, bị Hạ Liên Phương theo dõi, bà ta muốn trả thù nhà của chúng ta, lại muốn tìm nuôi một đứa trẻ có vết bớt, cho nên tuyệt đối sẽ không bắt cóc sai, con cùng với anh trai con, không tồn tại khả năng xác suất bị bắt cóc là năm mươi năm mươi.”

Lời nói ra là như vậy, Quý Lệ Văn vẫn cảm thấy áy náy đối với anh trai mình, anh ấy nói: “Lúc trước anh còn có thể nói với con được mấy câu, con đi vào thử lại.”

“Cũng được.”

Hai người đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Quý Xuyên Bách ngồi ở ghế trên yên tĩnh xem ‘hình pháp’, Kiều Cửu Hương không có ở đây.

Hai ba con đi tìm một vòng, hết cả bệnh viện cũng chưa tìm được người.

Quý Bình Lương không nghĩ ra: “Mẹ con hận không thể hai mươi bốn giờ chăm sóc anh trai con, bà ấy có thể bỏ đi đâu sao?”

Cũng mang cơm cho cô ta, không có chuyện cô ta một mình đi ra ngoài ăn cơm.

Quý Lệ Văn đột nhiên trắng mặt: “Mẹ con sẽ không chạy tới nhà họ Hàn, xin chị Tô ở lại thêm một thời gian không?”

Cái này cực kỳ có khả năng, Quý Bình Lương thúc giục con trai đuổi theo: “Sao còn có mặt mũi cầu xin, ông Hàn mới ra viện, cũng không thể lại khiến ông ấy vào bệnh viện, đến tìm mẹ con về đi, ba gọi điện thoại đến nhà họ Hàn.”

……

Ở nhà họ Hàn, bảo mẫu nhận được cuộc gọi của Quý Bình Lương, đều không có kinh động Hàn Hoài Sơn, nói với cảnh vệ Hàn Tùy Nghĩa, kêu anh ấy đi cửa đại viện, mắng Kiều Cửu Hương đi về.

Lại nói ông lão Hàn cũng không có thời gian gặp Kiều Cửu Hương, Đoạn Hoài Cẩn cùng Đoạn Quân mang theo lễ vật tới cửa, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, ba người ở lầu hai thư phòng, ai cũng không dám đi lên quấy rầy.

Trong thư phòng, Đoạn Quân đem toàn bộ án kiện mạch lạc, kỹ càng tỉ mỉ nói cho Hàn Hoài Sơn.

“Lưu Xảo Chân mang thai con của Tiễn Hữu Thịnh, Tiễn Hữu Thịnh đi đại Tây Bắc làm xây dựng không có tin tức, Lưu Xảo Chân trốn đến ở nông thôn lén sinh đứa trẻ ra, Hạ Liên Phương nói sẽ tìm một gia đình tốt nhận nuôi đứa trẻ, đem đứa trẻ tới bệnh viện thành phố, liền coi trọng nhà của chúng ta.”

“Bà ta bắt em gái tôi đi, phát hiện còn có hơi thở, liền ném đến vùng ngoại ô vứt vào cô nhi viện, bị Tô Văn Hải nhặt được, vừa lúc khi đó Lịch Thanh Đại sinh non không có con, hai vợ chồng liền nhận nuôi em gái tôi.”

Sau lại đó Lưu Xảo Chân dùng thân phận chưa lập gia đình, coi trọng ở bệnh viện làm phẫu thuật cho Quý Bình Lương đang nằm viện, lập tức yêu anh ấy, cho rằng Kiều Cửu Hương không xứng với anh ấy, lại bị khó sinh, bị kết án mấy nay sau khi bị phát hiện, cô ta ra ngoài chưa được bao lâu, cặp sinh đôi nhà Quý Bình Lương lại bị bắt cóc.

“Sau khi Lưu Xảo Chân được ra tù, căn bệnh nan y lại không thể trị khỏi, cho nên Hạ Liên Phương liền nhân lúc cô ta vẫn còn sống, trả thù gia đình anh Quý, bắt cóc cặp sinh đôi đi, lần này bởi vì em gái tôi, mới phá hoạch lớn như vậy lừa bán án tử, đã tìm về sáu đứa trẻ, còn có hai đứa đang được giải cứu.”

Hàn Hoài Sơn xua xua tay, ngắt lời anh ta tiếp tục nói về vụ án: “Sự tình tôi đã biết, vậy bây giờ các người muốn thế nào?”

Đoạn Hoài Cẩn hổ thẹn: “Chúng tôi, chúng tôi muốn bù đắp cho con gái tôi thôi.”

Hàn Hoài Sơn ha hả cười lạn: “Tôi đây hỏi cậu, giả sử nhà cậu, tính toán làm sao bây giờ, Văn Tâm Trúc tiễn cô ta đi được hay sao?”

Đoạn Hoài Cẩn do dự một chút: “Bọn nhỏ đều lớn hết rồi, sao không cùng nhau nuôi nấng?”

Đoạn Quân lập tức ra tiếng, “Ba, con biết ba và mẹ tình cảm thâm hậu, ba sợ trái tim của mẹ chịu không nổi k.ích thích, sẽ không sợ em gái con biết thái độ của ba, bệnh tim tái phát?”

“Đoạn Sở Hạ nhất định phải tiễn đi, lại không được để con bé về nhà họ Đoạn nữa, toàn bộ những món trước kia đã mua cho con bé thì có thể mang đi, nhưng từ nay về sau, em gái con chỉ có một mình Tô Anh.”

Thái độ của Đoạn Quân, làm Hàn Hoài Sơn thoáng vừa lòng, ông nói: “Các người đi về trước đi, có nhận hay không, các người nói không tính, đến nghe ý kiến của cháu dâu tôi đi.”

Cái này là đương nhiên, Đoạn Quân luôn mãi tỏ thái độ, anh ta chỉ có một người em gái.

Tiễn ba con nhà họ Đoạn đi, Hàn Hoài Sơn tức giận làm vỡ cái ly men trong tay: “Đoạn Hoài Cẩn này thật hỗn xược, vợ cậu ta bất luận là so với ai thì cũng là quan trọng nhất, tôi mới không cho cháu dâu đi nhà cậu ta chịu cơn giận không đâu.”

“Lão gia tử, lúc này ông mới vừa xuất viện, đừng lại quá tức giận đến nằm viện.”

Hàn Hoài Sơn vô cùng tín nhiệm Phó Ngọc Trân cùng Hàn Tùy Nghĩa, liền nói cho bọn họ: “Bố con nhà họ Đoạn mang theo một chồng chứng cứ, chạy tới nói với tôi rằng Tô Anh là con cái nhà bọn họ, tiểu tử Đoạn Quân kia, muốn nhận lại em gái.”

Phó Ngọc Trân khiếp sợ mới vừa nhặt lên ly men lại rớt trên mặt đất, lẩm bẩm không biết nói cái gì cho phải: “Vậy, kia muốn nhận lại sao?”

“Nhận cái rắm.”

Hàn Hoài Sơn một hồi lại bình tĩnh: “Bây giờ Tùy Nghĩa đi nhà ga, mua vé xe lửa buổi sáng mai chuyến sớm nhất, nghỉ ngơi cả đêm, sáng mai, kêu Cảnh Viễn cùng Tô Anh mang bốn đứa trẻ trở về.”

“Nhưng ngày mai là sinh nhật của Nguyễn Mai, thiệp mời đều đã đưa tới hết rồi.”

Phó Ngọc Trân đem thiệp mời đưa cho lão gia tử xem, bà Nguyễn mời con trai con dâu, cùng với bốn đứa trẻ tham dự tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bà.

“Vậy càng muốn cho bọn họ đi rồi.”

Hàn Hoài Sơn ‘ca ca’ vài cái, xé đi thiệp: “Cầm đi thiêu hủy đi.”

Quay người lại, bốn đứa trẻ cao thấp đan xen nằm bò khung cửa tham đầu tham não, cuộc nói chuyện vừa rồi toàn bộ đều bị bọn họ toàn nghe được.

Hàn Hoài Sơn cười tủm tỉm: “Nghe được liền nghe được, nhưng hãy giữ bí mật, đừng nói cho mẹ và dì hai của các con, chờ trở về đảo Nam lại nói, được không?”

Mặt khác ba đứa trẻ đều sợ ngây người, chỉ có Hàn Hâm Tinh quỷ tinh linh, gật đầu bảo đảm: “Trước khi về đảo Nam đảo, con nhất định không nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK