“Hàn Cảnh Viễn, hay là để em tới nấu cơm đi.”
“Không cần, em lên bếp thêm lửa giúp anh.”
Hàn Cảnh Viễn chủ đồng đề nghị giúp Tô Anh làm cơm chiều.
Đối với người đàn ông chỉ biết nấu mì, hơn nữa làm còn kinh khủng khiếp lại đột nhiên vén tay áo, kiên trì làm bốn món ăn một món canh, Tô Anh nghi ngờ mình sẽ không nuốt được cơm chiều.
Tô Anh là người theo đuổi niềm vui khi ăn uống, đồng thời cô cũng có thể tạm chấp nhận được: “Nếu anh cứ muốn nấu thì làm mì hành cũng được.”
Hàn Cảnh Viễn cắt khoai tây đã gọt vỏ thành những lát mỏng trên thớt, sau đó cắt thành từng sợi mỏng, ăn kèm với ớt xanh sắt nhỏ.
Anh nói: “Gen người họ Hàn đều như nhau, anh cả anh biết nấu cơm, Hàn Kinh Thần học cũng nhanh. Mà anh lớn từng này rồi, không thể nào không học được bằng Hàn Kinh Thần. Em đã nói cho anh các bước, anh chắc chắn có thể xào khoai tây. À, đúng rồi! Số lượng dấm vừa phải, số lượng này không có định lượng tiêu chuẩn hả?”
Tô Anh ngồi xổm bên bệ bếp nghiêng đầu, nhìn người đàn ông: “Thì lượng vừa phải, dựa vào tổ tiên mách bảo. Dầu, muối, tương, giấm đều dựa vào tổ tiên mách bảo hết á. Như kiểu anh làm nhiệm vụ, dựa vào tình hình thực tế, tùy cơ ứng biến. Anh có thể cho một ít vào trước, nếm thử vị thế nào, nếu nhạt thì cho thêm ít nữa.”
Phải nói là đàn ông khi nấu cơm cực có sức hấp dẫn, đến cả Tô Anh cũng không đành lòng trách móc anh vì dốt đặc cán mai ở phương diện này.
Nhất là đối với Hàn Cảnh Viễn, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rắn chắc. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy lại đang bình tĩnh đứng trước bệ bếp để làm cơm chiều cho cô ăn, ai có thể không rúng động được cơ chứ?
Cho dù có đổ cả nửa chai dấm vào, đối với khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ 360 độ không khuyết điểm kia của Hàn Cảnh Viễn, cô vẫn có thể nhắm mắt nuốt sạch.
Anh thật sự là quá đẹp, Tô Anh nghĩ. Hàng mi dài cong vút tự nhiên như cánh quạ, thế mà lại còn dài và dày hơn cả cô. Chờ đêm nay anh ấy ngủ rồi, cô nhất định phải hôn một cái mới được.
Tay đang đổ dấm vào khoai tây sợi của Hàn Cảnh Viễn run lên, bị đổ nhiều hơn non nửa thìa giấm trắng.
“Tô Anh, Tiểu Tô, có nhà không?”
“Có, có.”
Thím phục vụ xã tan tầm tới nhắn lời cho Tô Anh: “Tinh Tinh nhà con gửi lời, nói là người nhà viện căn cứ sẽ chiếu một bộ phim ngoài trời vào tối nay, bọn nhỏ xem phim xong thì sẽ trở về, bảo thím gửi lời cho con, đừng làm cơm chiều cho chúng.”
“Cảm ơn thím.”
“Nha, Hàn Cảnh Viễn nhà con xuống bếp à?” Thím đứng trước cửa phòng bếp, nhìn khoai tây xào trong chảo, ngửi thấy mùi chua nồng quá, thím liền cười nói: “Này là bỏ dấm nhiều quá rồi, nhìn cái là biết không giỏi nấu cơm rồi.”
Tô Anh cặm cụi ở bệ bếp cười, chờ thím đi rồi, cô đứng dậy nói: “Anh nghe rồi đấy, mấy đứa Tinh Tinh không về ăn, buổi tối làm khoai tây thôi, em lại thêm một quả dưa chuột nữa, đừng làm thừa.”
“Được.” Hàn Cảnh Viễn không kiên trì, nhanh nhẹn bày khoai tây xào chua cay nóng hổi lên đĩa.
“Đúng rồi, hôm nay khi em đi chợ thì nhìn thấy Từ Phân Nguyệt đang xếp hàng mua thịt ở hợp tác xã. Chị ta ăn vụng đồ, cứ tính như vậy à?”
Còn có khẩu cung của bên Kinh Thị, nói Tô Tần Ý là bị Từ Phân Nguyệt đẩy xuống cầu thang. Tô Tân Ý đã tỉnh, chẳng lẽ Đoạn Quân không gọi điện tới yêu cầu cục cảnh sát ở đây hỗ trợ điều tra à?
Không cần thẩm vấn động cơ của Từ Phân Nguyệt sao?
Nếu đã làm, hơn nữa còn điều Tô Tòng Nham đi, với tính cách của Tô Tòng Nham sợ là sẽ ngay lập tức sa thải Từ Phân Nguyệt.
Cho nên, hiện tại Từ Phân Nguyệt vẫn chưa bị sa thải là tại sao?
Tô Anh bê hai bát mì cà chua trứng, đặt phần nhiều hơn xuống trước mặt Hàn Cảnh Viễn: “Chuyện Từ Phân Nguyệt, em có thể hỏi không?”
Về điểm này, Hàn Cảnh Viễn đã có ý hỏi sư trưởng Tề và Trần Đoàn. Từ Phân Nguyệt đẩy Tô Tân Ý, ăn vụng đồ, Tô Anh tình cờ đều là nhân chứng.
Hàn Cảnh Viễn chọn một số chuyện có thể nói để giải thích cho cô: “Sau lưng Từ Phân Nguyệt còn có người, có người muốn thông qua chị ta để đạt được mục đích nào đó mà bọn anh vẫn chưa điều tra ra. Ý của cấp trên là, tạm thời án binh bất động, chờ thời cơ tới, sẽ điều tra đối phương từ trên người Từ Phân Nguyệt. Cuối cùng tra được cái gì, thì lại cùng nhổ lên.”
Trên người Từ Phân Nguyệt không có giá trị gì, chị ta làm bảo mẫu ở nhà họ Tô, đối phương tiếp xúc với Từ Phân Nguyệt rất có khả năng là muốn thông qua chị ta lấy được thứ gì đó bên đó.
Mì cà chua trứng hơi nhạt, ngâm khoai tây xào có độ chua gấp đôi trong nước để trung hòa mùi vị. Ừm, vị cũng ổn.
Hàn Cảnh Viễn học cách ăn của Tô Anh, cũng ngâm khoai tây vào trong mì, trong nhà chính chỉ còn lại tiếng húp mì sùm sụp.
Hàn Cảnh Viễn ăn được một nửa, nhìn như thản nhiên, nhưng kỳ thật là đang rất khẩn trương, ngón tay cầm đũa quá sức trở nên trắng bệch, động tác ăn mì cũng dừng lại.
“A Anh, trước kia có người gọi em như vậy không?”
“A?” Tô Anh ngẩng đầu. Hàn Cảnh Viễn vẫn đang giữ tư thế cúi đầu ăn mì, không thấy rõ vẻ mặt anh, cũng không biết là cố ý hay vô tình.
Biểu cảm tùy ý nói chuyện trên mặt Hàn Cảnh Viễn: “Thì là, trước kia cho người gọi em là ‘A Anh’ không ấy?”
Tô Anh cười hỏi: “Sao anh lại đổi xưng hô, gọi ‘Tô Anh’ không thuận miệng à?”
Hàn Cảnh Viễn kiên trì hỏi: “Trước kia có người gọi em là ‘A Anh’ không?”
Tô Anh cười nhạt.
Ký ức xa xăm như sóng thần gào thét: “A Anh, A Anh, cô là con gà à, mau trốn vào giữa đội đi.”
“A Anh! A Anh! Nhớ kỹ thân phận của cô. Cô là trị liệu, là vú em, đi lên chém quái cái gì, chết bây giờ, mau chạy về nhanh đi.”
Bảy tám đồng đội lao vào đánh lộn với đội hạng ba cậy nhờ căn cứ trước mặt: “Đm, ai dám ức hiếp A Anh nhà chúng ta, con mẹ nó ai nói đấu một mình với bọn mi, các ông đây đánh luôn là hội đồng nhá…”
Ở dị thế, một đội nhỏ không có trị liệu là rất nguy hiểm. Tô Anh đã gặp phải không biết bao nhiêu đội muốn đào góc tường, mà những đồng đội đáng yêu, cưng chiều cô vô điều kiện đó luôn tự tin nói: “A Anh tuyệt đối sẽ không đi theo bọn mi. Chúng tôi là người nhà, chết cũng phải chết chung một cái hố. Đúng không, A Anh…”
Tô Anh bình tĩnh trả lời trong hơi nước của nước mì: “Đúng, không có ai gọi em như vậy cả.”
Trên mặt Hàn Cảnh Viễn có ý cười không dễ thấy: “Vậy sau này anh gọi em như vậy, em không thấy phản cảm chứ?”
Tô Anh ngẩn ra, người gọi cô như vậy đều đã chết, rất không may mắn.
Nửa bát mì còn lại thật sự ăn không nổi, cô đẩy bát: “Cũng được.”
Hàn Cảnh Viễn tiêu hao thể lực, lại ăn hết nửa bát của mình vẫn chưa thấy no lắm.
Tô Anh lại chưa bao giờ ăn đồ thừa của người khác, mà Hàn Cảnh Viễn thì không để ý điều đó, huống chi lại là đồ thừa của Tô Anh. Anh rất tự nhiên chuyển bát của cô tới, rồi đẩy cái bát không của mình sang một bên, bê bát Tô Anh ăn hết số mì còn lại.
Tự nhiên đến vậy, giống như hai người họ là đôi vợ chồng hết sức bình thường.
……
Hôm nay là Hàn Cảnh Viễn nấu cơm, chờ anh ăn xong, Tô Anh muốn bê hai cái bát không trước mặt anh đi rửa. Động tác của Hàn Cảnh Viễn lại nhanh hơn cô, đặt hai cái bát lên mâm: “Để anh làm đi.”
Tô Anh lau bàn, đi theo tới phòng bếp, nhìn người đàn ông hơi cong lưng, xoa xoa giẻ lau trong tay vài cái, rất chú tâm rửa bát.
Người đàn ông này mặc kệ làm chuyện gì đều rất nghiêm túc.
Ánh mắt Tô Anh miêu tả góc nghiêng tuấn mỹ của anh, từ hình dáng mi đến hàm dưới, đường cong không chỗ nào không tinh xảo.
Sao anh lại có thể đẹp đến vậy!
Hàn Cảnh Viễn như phát hiện Tô Anh đang nhìn, anh nghiêng đầu cười hỏi: “A Anh, em có vừa lòng với hợp đồng hôn nhân này không?”
Tô Anh lập tức dời mắt: “Vừa lòng, còn khá hơn dự đoán của em nhiều.”
Hàn Cảnh Viễn rũ mắt, tốc độ rửa chén cũng chậm lại: “Em có kế hoạch gì cho sau này không?”
Tô Anh nghĩ nghĩ: “Chăm chỉ làm việc, nghiêm túc sinh hoạt.”
“Không phải, cái anh muốn hỏi là, em không suy xét đến vấn đề tình cảm cá nhân à?”
Hai người trong hôn nhân hợp đồng, nói cái nhìn về tình cảm, thì… Cũng khá hợp lý, nhỉ?
Tô Anh nói: “Anh xem, xuất phát điểm hôn nhân hợp đồng của chúng ta quá cao, nguyên nhân chủ yếu là do anh quá xuất sắc về mọi mặt. Nếu em muốn bỏ qua anh mà yêu người khác, vậy trừ khi là em mắt mù. Cho nên, anh quan tâm tới vấn đề tình cảm của em thật sự là, có phần đáng đánh đấy.”
Hàn Cảnh Viễn thật sự không nhịn được nữa, không dám cười quá lớn, chỉ là trượt tay, cái đĩa trên tay rơi xuống mép nồi tạo thành một cái lỗ lớn, lại thêm một cái đĩa nữa đi đời nhà ma.
Tô Anh ném mảnh vỡ vào thùng rác, hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao? Thực hiện cuộc hôn nhân hợp đồng này với em, nửa đời người của anh đều đã trôi qua rồi, vậy mà anh vẫn không thèm suy xét đến vấn đề tình cảm cá nhân à?”
Vấn đề tình cảm cá nhân?
Trước khi gặp được Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn đúng là không nghĩ tới.
Hầu hết thế hệ của bố mẹ anh, bao gồm cả những người bạn đồng trang lứa mà anh biết đều là do bố mẹ sắp xếp, do người thân và bạn bè giới thiệu, thậm chí là mới xem mặt một lần đã định ra hôn sự.
Bố mẹ Hàn Cảnh Viễn, anh cả chị dâu đều là do người khác giới thiệu mới định ra hôn sự. Trong ấn tượng của anh, anh cả và chị dâu đều rất tình cảm, nhưng khi chị dâu còn sống vẫn luôn ở trong thế khó xử giữa chồng con và bố mẹ em trai em gái ruột thịt.
Khi bố anh còn sống, anh cũng cảm thấy bố mẹ mặn nồng. Nhưng sau khi bố qua đời, mẹ ruột không lâu sau đã tái giá.
Thẩm Mỹ Tĩnh theo đuổi tình yêu tự do, đối mặt với thử thách 5 năm, chưa thử mà đã từ bỏ.
Hẹn ước một đời một kiếp, anh cho rằng Tô Anh sẽ khinh thường vì người sống quan trọng hơn người chết, bản thân quan trọng hơn là kẻ khác. Đây hẳn là quan niệm cá nhân ở thời điểm hiện tại của Tô Anh, cho nên Hàn Cảnh Viễn cũng không nhắc đến.
Anh phải sống mới có ưu thế, chết rồi, chuyện sau khi chết ai còn quản được nữa chứ.
Anh nói: “Trước kia anh có nói với Hàn Kinh Thần là sẽ không bao giờ cưới người khác, đó là nghiêm túc đấy. Lần trước, chúng ta cũng không có ước định thời gian của cuộc hôn nhân hợp đồng này. Nếu mà em vừa lòng, có muốn thêm thời gian không?”
Tô Anh ngơ ngác hỏi: “Thêm bao lâu?”
Hàn Cảnh Viễn buột miệng thốt ra: “A Anh, đến khi em nhìn thấy anh chết được không?”
Tô Anh trơ mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Hàn Cảnh Viễn đỏ bừng, màu hồng phấn nổi lềnh bềnh xung quanh tạo thành từng đợt bọt khí. Anh vẫn coi như không có việc gì chờ cô nói được hay không được.
Trái tim Tô Anh đột nhiên nặng trĩu, là bởi vì một tiếng gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ ‘A Anh’ sao?
Kỳ thật Hàn Cảnh Viễn khá tốt. Đẹp, có trách nhiệm, tiền lương giao đều đặn, hơi thích ăn dấm, nhưng đó không phải vấn đề lớn. Ở cùng với người như anh đến lúc chết, hẳn là không tệ lắm.
Nhiệt độ không khí dần lên cao, tim Tô Anh vậy mà đập hơi nhanh. Cô chui ra phòng bếp cho thoáng khí, trốn khỏi cái bầu không khí đầy hương hoa hồng trong phòng bếp, rồi trả lời Hàn Cảnh Viễn.
“Cũng được.”
Còn không có thở ra được hai ngụm khí, Tô Anh đã bị Hàn Cảnh Viễn tóm về lại phòng bếp, đè lên tường. Một tay anh chống tường, trán thấp xuống đè lên trán Tô Anh.
Giọng người đàn ông hơi thay đổi, mang theo sự cẩn thận khó có thể bắt lấy.
“Vậy đã nói rồi nhá. Đến khi anh chết, sau khi anh chết thì em tùy ý.”
Đầu óc Tô Anh rối loạn, thế nhưng nói một câu gây mất cả hứng: “Vậy nếu anh sống lâu hơn em thì sao?”
Hai người mặt dán mặt, đầu Hàn Cảnh Viễn thuận thế để ở sau tóc cô, hai người gần như bật cười cùng lúc.
Đang lúc mặn nồng, khí thế hừng hực.
Bọn trẻ không có nhà, không người quấy rầy, dựa vào bọt khí bốc hơi quanh người Hàn Cảnh Viễn, Tô Anh đoán bước tiếp theo anh sẽ cúi xuống hôn.
Hôn thì hôn đi, trên phương diện tình cảm hình như Hàn Cảnh Viễn vẫn là một tờ giấy trắng, hôn xong anh ấy có kìm chế được lửa nóng trong lòng không ta?
Bây giờ mới hơn 6 giờ, mấy đứa nhỏ đi xem phim ngoài trời mà được đưa về thì cũng phải đến khoảng 8-9 giờ, còn gần hai tiếng, thời gian sinh con vậy là đủ rồi.
Mấy ngày trước, đường phố phát đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, Tô Anh có chút ảo não. Tại sao lúc ấy cô lại cảm thấy sẽ không dùng đến chứ, đợi lát nữa phải làm sao bây giờ? Tính ngày thì mấy hôm nay đều là ngày nguy hiểm hết á.
Hôm nay thật sự không thể từ chối anh ấy nữa, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ đau khổ cả nửa năm mất.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao, sống lưng người đàn ông dần cứng đờ, gò má dịu dàng v.uốt ve thân mật mái tóc đen của cô.
Tô Anh chờ, chờ, chờ rồi lại chờ, nụ hôn kia vẫn chưa thấy đâu.
Sau một lúc lâu, Hàn Cảnh Viễn khống chế được cảm xúc, sợ dính gần quá mồ hôi trước vạt áo sẽ làm ướt sũng áo sơ mi sợi tổng hợp của Tô Anh. Anh kéo dãn khoảng cách, vuốt phẳng tóc mai ở thái dương vừa bị anh cọ lung tung của Tô Anh.
“Đi thôi, chúng ta tới căn cứ đón bọn trẻ nào.”
Không hôn hả? Tô Anh có chút xíu mất mát, cô còn đang chờ mong mà.
“Bây giờ đi vẫn còn quá sớm, mấy đứa nó còn xem phim ngoài trời nữa mà, 7 rưỡi xuất phát cũng vẫn kịp.”
Hàn Cảnh Viễn cười: “Đi sớm một chút, cùng xem phim với mấy đứa nhỏ.”
Tô Anh: …… Hàn Cảnh Viễn ngoại trừ thích ăn dấm, gần như không có tật xấu khác. Thôi, người đàn ông có thể nói là hoàn mỹ như vậy, có chút bệnh vặt cũng là bình thường, nhịn nhiều là quen à.
……
“Phó doanh trưởng Hàn, đang định đi đâu vậy?”
Ngoài cửa, Từ Phân Nguyệt thò đầu vào thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đang định đi ra ngoài nên vội vàng chạy tới hỏi.
Hàn Cảnh Viễn khóa cửa nhà lại: “Có việc à?”
Kể từ khi Từ Phân Nguyệt bị đưa đi thẩm vấn, sau đó Thẩm Mỹ Tĩnh chạy đến bộ đội tìm lãnh đạo làm ầm ĩ lên, rồi tất cả người nhà tay chân không sạch sẽ đều được thả nhẹ, xử lý nhẹ. Ngay cả đàn ông trong nhà cũng chỉ phải viết kiểm điểm.
Nhưng Từ Phân Nguyệt không phải người nhà, chị ta chỉ là bảo mẫu trong nhà Tô Tòng Nham. Tuy rằng là dì họ Thẩm Mỹ Tĩnh, nhưng dù có là mẹ ruột mà tay chân không sạch sẽ lấy trộm thức ăn trong nhà, chờ Tô Tòng Nham trở về sẽ không để chị ta ở lại nữa.
Đối với vấn đề nguyên tắc như vậy, ngay cả Từ Phân Nguyệt cũng rõ ràng, Thẩm Mỹ Tĩnh làm ầm ĩ lên cũng vô ích.
Chị ta ấp úng nói: “Chị chỉ muốn hỏi là, lần này Tòng Nham làm nhiệm vụ thì bao giờ mới có thể trở về?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Nếu mà có thể nói được thì đã nói cho Thẩm Mỹ Tĩnh biết. Chuyện không thể nói, như là chu kỳ nhiệm vụ của anh ấy thì chị hỏi thăm cũng vô dụng, không bằng mua vé xe tự mình rời đi sớm một chút, miễn cho Tòng Nham quay về lại đuổi chị đi, mặt mũi của mọi người cũng không được đẹp.”
Từ Phân Nguyệt đỏ mặt chạy về nhà.
Tô Anh hỏi: “Cấp trên cố ý điều Tô Tòng Nham đi để cho Từ Phân Nguyệt chút thời gian tìm đường ra. Mà đường ra của chị ta có liên quan tới chuyện mà các anh đang điều tra nhỉ?”
Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ cười: “Em đoán kiểu gì cũng được, nhưng mà anh không thể nói.”
Tô Anh: “Em hiểu. Vậy bên phía Từ Phân Nguyệt có cần em phối hợp không?”
Hàn Cảnh Viễn lộ vẻ mặt nghi hoặc, Tô Anh giải thích: “Thì là k.ích thích chị ta đập nồi dìm thuyền, loại chuyện này đàn ông các anh sao mà làm được.”
Hàn Cảnh Viễn c.ắn môi dưới, suy nghĩ một lát liền nói: “Nhà chúng ta em làm chủ, em muốn làm cái gì anh đâu có quản được.”
Tô Anh hiểu: “Đã rõ.”
Hàn Cảnh Viễn vậy mà còn lái xe jeep của quân đội, Tô Anh hỏi anh ấy liệu anh có bị khiếu nại không, Hàn Cảnh Viễn lại nói không sao.
Anh cũng đâu thể nói cho Tô Anh biết, đây cũng là một sự chuẩn bị cho nhiệm vụ, không được tính là xe dùng cá nhân.
……
Cố Thành Phong nhìn thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cùng nhau đến người nhà viện thì ngẩn ra, nhưng anh ta rất nhanh đã lấy lại tinh thần, còn tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ cho Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn.
Hàn Hâm Tinh vốn đang ngồi trên đùi Cố Thành Phong xem phim, nhìn thấy hai người thì trượt xuống đứng bên cạnh Hàn Cảnh Viễn, còn chột dạ cười he he vài tiếng, rồi kéo Hàn Cảnh Viễn bảo anh đừng đứng nữa.
“Chú hai, chú cao quá, chắn người người rồi, mau ngồi xuống đi.”
Mọi người xung quanh đều rất thích Hàn Hâm Tinh thông minh đáng yêu, đối với trường hợp hai vị chồng cũ và chồng mới vừa đánh nhau tối hôm qua, nay lại face to face với nhau thì vô cùng phấn khích, thậm chí còn không thèm để tâm đến màn ảnh.
Còn có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, vẻ mặt kia, biểu cảm kia như là hận không thể viết mấy chữ to lên mặt: Đánh đi, mau đánh nhau đi…
Hàn Cảnh Viễn vẻ mặt khiêu khích: “Đồng chí Cố, nói chuyện riêng một lát đi.”
Cố Thành Phong âm thầm nghĩ lu dấm Hàn Cảnh Viễn này đúng thật là không tan đi, may mà Tô Anh tốt tính, nếu không với cái tính keo kiệt bủn xỉn của anh ta thì chắc chắn là sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.
Cố Thành Phong không kiêu ngạo không nịnh nọt gật gật đầu, tỏ vẻ có thể nói chuyện riêng.
“Hàn Cảnh Viễn……” Tô Anh đang muốn đứng lên, lại bị Hàn Cảnh Viễn ấn xuống ghế đẩu.
Anh khi đối mắt với Tô Anh, thái độ quay ngoắt 180 độ, giọng điệu dịu dàng có thể dìm chết người khác: “Anh biết em nói chuyện giữ lời. Em nói ở với anh đến chết, anh tin. Cho nên sao anh lại sẽ tìm phiền toái cho đồng chí Cố chứ? Em quá coi thường lòng dạ của anh rồi.”
Tô Anh:…… Thảo nào Hàn Cảnh Viễn lại khóa chặt giường xếp vào trong ngăn tủ, thì ra là đã có dự tính trước, phòng ngừa chu đáo cất chiếc giường con ngủ riêng đi.
Trong lòng Cố Thành Phong cực kỳ khinh thường. Cái lu dấm tên Hàn Cảnh Viễn này đúng là 250 (đồ ngốc), bao lớn rồi mà vẫn còn trẻ con như thế, làm trò trước mặt một phần tư người nhà trong căn cứ, cũng không thấy mất mặt.
Chờ đi xa, bốn bề vắng lặng, người muốn hóng drama cũng ngại tới nghe góc tường.
Cố Thành Phong mới nói: “Đồng chí Hàn, anh không dứt đúng không…”
Hàn Cảnh Viễn từ nơi xa nhìn bóng dáng của bốn nhỏ một lớn ở phía xa rồi thu mắt lại, quay đầu nghiêm mặt nói: “Đồng chí Cố, tổ chức phái tôi tới điều tra phần tử khả nghi bên cạnh anh, bảo vệ người thân anh an toàn.”
Cố Thành Phong: … Thay đổi này đúng là khiến anh ta không ngờ đến.
Muốn nói bảo vệ thì còn có công an đồn công an Nam Đảo, để bộ đội ra người thì việc này chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Anh ta mờ mịt hỏi: “Mỗi ngày tôi đều ở viện nghiên cứu, ngoại trừ cuối tuần đón mấy đứa trẻ, gần như không ra khỏi căn cứ, tôi có gì mà cần phải bảo vệ?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Chúng tôi nhận được tin tình báo đáng tin cậy, có một tổ chức ngoài biên cảnh đã ra giá cao để bắt giữ tổng công Cố tới biên cảnh.”
Cố Thành Phong cố gắng bình tĩnh: “Cao đến mức nào?”
Hàn Cảnh Viễn nhàn nhạt nói: “Chính anh đáng giá bao nhiêu, trong lòng anh còn không biết sao?”
Anh còn rất là chua xót nói: “Đều có một cái mũi hai con mắt, mạng của anh còn đắt hơn rất nhiều người nữa đấy.”
Sắc mặt Cố Thành Phong dần dần trắng bệch: “Tôi không ra khỏi viện nghiên cứu, bọn chúng cũng rất khó tiếp cận tôi.”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Hơn nữa thân thủ anh cũng khá tốt, muốn trói anh ra khỏi cái trạch kỹ thuật sẽ rất khó. Nhưng nếu đối phương dùng Tri Nam và Xán Xán tới uy hiếp anh đi cùng bọn chúng tới bến tàu, đến núi rừng, anh có đi không?”
Cả tay Cố Thành Phong đều run rẩy, gần như là gào lên nói: “Anh có thể bảo vệ được lũ trẻ không? Không bảo vệ được thì đưa cho tôi.”
Hàn Cảnh Viễn cười nhạo, đây là người làm công tác lý trí văn hóa sao?
Anh nói: “Anh có biết tại sao Tô Anh lại muốn đi làm không? Bởi vì cô ấy biết rất rõ, không bắt được bọn buôn người, mấy đứa trẻ trong nhà sẽ không thật sự được an toàn. Anh bình tĩnh suy nghĩ một lát, chúng ta phối hợp với nhau, nhanh chóng giúp đội bắt lấy, anh và lũ trẻ mới thật sự được an toàn.”
Cố Thành Phong trầm mặc vài phút mới hỏi: “Tô Anh có biết không?”
Hàn Cảnh Viễn có chút kinh ngạc khi Cố Thành Phong đổi xưng hô, nhưng chỉ kinh ngạc vài giây liền khôi phục bình thường, sau đó lắc đầu: “Hiện tại thì vẫn chưa biết.”
……
Bốn đứa nhỏ không có hứng xem phim, châu đầu chạm trán thì thà thì thầm với nhau.
Hàn Hâm Tinh mở đầu cuộc đánh cược: “Bố Cố và chú hai có đánh nhau không?”
Cố Tri Nam không quá xác định: “Chắc là không đâu, chú đánh cuộc là không.”
Hàn Kinh Thần thấy xung quanh đông người như vậy, tuy rằng chú hai và bố của Xán Xán đi rất xa, nhưng mà nếu thật đánh nhau thì bên đây vẫn có thể thấy được.
Chú hai hẳn là sẽ không ngốc đến vậy, cậu nói bằng giọng điệu chắc chắn: “Anh cũng đánh cuộc là không.”
Hàn Hâm Tinh vứt hòn đá nhỏ trong tay đi, còn tưởng rằng anh trai và chú nhỏ ngu ngốc sẽ chọn là đánh nhau, như vậy cô bé và Xán Xán sẽ không phải làm việc nhà một tuần nữa chứ.
Không ngờ anh trai thúi vậy mà đều trở nên thông minh, cô bé chán chết ngồi xem phim: “Chả vui gì sất.”
Tô Anh thì cảm thấy bộ phim này khá hay, mãi cho đến khi xem xong mà Hàn Cảnh Viễn và Cố Thành Phong cũng không đánh nhau như mong đợi của tất cả những người nhà đang xem náo nhiệt ở đây.
Vì thế mà Tô Anh cũng hơi buồn bực, thì ra Hàn Cảnh Viễn tới không phải là vì ghen ghét. Cũng đúng, dù anh có thích ăn dấm đến mấy đi chăng nữa, cũng đâu thể không màng thân phận nghề nghiệp mà làm ra chuyện biết chắc chắn là sẽ bị phạt.
Tối qua đánh nhau với Cố Thành Phong có lẽ là chuyện xúc động nhất, khác người nhất mà anh ấy từng làm đi.
Cùng một sai lầm, anh ấy sẽ không phạm lần thứ hai.
Chẳng lẽ Cố Thành Phong có liên quan tới tuyến sau lưng Từ Phân Nguyệt, Hàn Cảnh Viễn nhận nhiệm vụ, không thể không tới?
Tô Anh nhìn Hàn Cảnh Viễn, trong mắt nhiều thêm phần thương hại. Anh ấy từng nói, từ nhỏ đến lớn, ông trời chưa từng quan tâm tới anh. Người tốt thì không nên bị như vậy, Tô Anh quyết định giúp Hàn Cảnh Viễn nhìn chằm chằm Từ Phân Nguyệt.
Cô lấy thân phận là người nhà, tiếp xúc với những phụ nữ trong viện cũng sẽ dễ dàng hơn là một người đàn ông trưởng thành như Hàn Cảnh Viễn.
……
Danh Sách Chương: