Họ bắt đầu phân chia phòng ngủ, Tinh Tinh và Xán Xán sẽ ở cùng phòng với Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn, Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam ở chung một phòng với nhau.
Trời cũng sắp tối, Hàn Cảnh Viễn nói: “Tối nay chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng quốc doanh.”
Tô Anh gật đầu, sau khi xuống lầu thì thấy Hàn Kinh Thần đang đá vào bức tường ở phòng khách, giống một con nhím đang xù lông.
Tô Anh nói: “Hàn Kinh Thần, chúng ta định đi ăn thịt ở nhà hàng quốc doanh, con có muốn đi hay không?”
Nhắc đến được ăn thịt, không có đứa trẻ con nào nhịn được, cậu cũng vậy.
Điều kiện gia đình của Hàn Kinh Thần có thể coi là tốt, nhưng hiện giờ muốn mua cái gì cũng phải dùng phiếu được cấp, mỗi tháng cậu ở Bắc Kinh cũng chỉ được ăn thịt vài lần mà thôi.
Vì vậy cậu cũng muốn ăn thịt.
Tô Anh muốn gọi một đĩa thịt kho cho bọn trẻ ăn, Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, nói: “Không có phiếu thịt rồi, phải đợi tháng sau.”
Tô Anh móc từ trong túi ra phiếu gạo, dầu và thịt mà Cố Thành Phong đưa cho, nói: “Tôi có rồi, là của chồng trước đưa cho.”
Ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn buồn bã, anh suy xét không chu toàn, vốn dĩ nên tìm người trao đổi vài phiếu thịt và phiếu lương thực khác nữa.
Tô Anh đưa phiếu, anh đưa tiền, gọi một đĩa thịt kho tàu, một cà tím nướng. Đây là hải đảo, cá tôm ở đây cũng nhiều hơn thịt. Họ gọi thêm món tôm và cá.
Một bữa cơm mà họ dùng hết tất cả phiếu cá và phiếu thịt.
Thật ra trong không gian của cô cũng cất giữ một vài vật liệu cơ bản như gạo và thuốc, ban đầu cô cảm thấy những thứ này cũng không quan trọng lắm, nhưng bây giờ xem ra đây đều là những vật liệu sinh hoạt khan hiếm.
Trong lúc ăn cơm, Hàn Cảnh Viễn nói: “Bản báo cáo kết hôn đã được chính ủy phê duyệt, bây giờ có thể đến lấy giấy chứng nhận kết hôn.”
Tô Anh cũng nghĩ nên lấy giấy kết hôn sớm một chút, nếu lấy chậm không chừng còn có chuyện gì đó xảy ra.
Cô nói: “Tôi có đầy đủ giấy tờ và tài liệu, sáng mai để tôi đến lấy đơn đăng ký kết hôn được không?”
“Được.”
Một đĩa thịt kho tàu cũng phải mười tệ, Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn không chịu ăn thì gắp cho anh một miếng thịt ba chỉ mỡ.
Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu nói: “Để đó cho bọn trẻ ăn đi.”
Tô Anh nói: “Không phải bọn trẻ cũng đã ăn rồi sao, đây là phần của anh.”
Bốn đứa trẻ đều nhìn Hàn Cảnh Viễn, đặc biệt là Hàn Hâm Tinh, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm rằng nếu nhường cho ai ăn thì cũng đều bất công, lập tức quyết định, chính mình ăn luôn.
Những đứa trẻ mới cúi đầu ăn phần của mình.
Tô Anh lấy một đôi đũa gắp cho mình một miếng thịt kho tàu béo ngậy, cho vào miệng là tan ra, cô thỏa mãn thở dài, thịt heo trên đời này thật ngon.
Cố Tri Nam vốn định gắp thịt trong bát của mình cho Xán Xán ăn, nhưng trong bát của cậu chỉ có một miếng thịt, sợ sẽ làm Tinh Tinh không vui.
Hơn nữa chị dâu bây giờ và chị dâu trước kia không giống nhau. Trước khi mất trí nhớ, chị ấy đều để dành thịt lại cho cậu và Xán Xán ăn.
Bây giờ, thịt được chia đều cho mọi người cùng ăn.
Cậu cảm thấy chị mình như bây giờ thật tốt, bởi vì không ai là không thích ăn thịt hết.
Cậu gắp miếng thịt kho của mình lên và ăn.
Rốt cuộc, Hàn Kinh Thần lại thấy có lỗi với em gái: “Tinh Tinh, miếng thịt này cho em ăn.”
Hàn Hâm Tinh che chiếc bát của mình lại: “Anh, anh không cần phải phá hoại quan hệ của em và Xán Xán, anh tự ăn thịt của anh đi, em không cần đâu.”
Hàn Kinh Thần: …… Cậu ta yêu quý em gái cũng đâu có sai?
Tô Anh khích lệ nói: “Tinh Tinh giỏi quá, đúng thật là một người chị tốt , các con đều phải phát triển não bộ và cơ thể của mình, phần thịt của ai tự mình ăn đi.”
Tinh Tinh đắc ý mà ưỡn bộ ng.ự.c nhỏ của mình: "Đương nhiên rồi, khi nào em lớn hơn anh trai, lúc đó em sẽ trở thành chị gái.”
Hàn Kinh Thần: “Em nằm mơ đi, con gái sao có thể cao hơn con trai được.”
“Nếu anh không ăn thịt, có thể sau này sẽ không cao bằng em đâu.”
“Không biết tốt xấu, không cho em ăn.”
Hàn Kinh Thần hầm hừ gắp thịt lên ăn.
Tuy không có nhiều thịt lắm, nhưng tôm cá lại rất nhiều, lần này bọn trẻ không nhường thức ăn cho nhau nữa mà tự giác chia đều chỗ tôm cá ấy cho nhau.
Hàn Cảnh Viễn thấy vậy vô cùng vừa mắt, không tranh không đoạt, dạy dỗ bọn trẻ thật tốt, sau này chắc chắn chúng có thể chung sống hòa thuận với nhau.
Anh nói với Tô Anh về chuyện của Kiều Lan Lan và Đinh Sùng: "Kiều Lan Lan đã đi xem mắt với lão Đinh mà không nói cho chủ nhiệm Kiều biết. Đến bây giờ chủ nhiệm Kiều vẫn còn tưởng rằng cháu gái của cô ấy sẽ lấy tôi.”
“Chính ủy Quý một mình tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói Kiều Lan Lan đã cầu xin anh ấy, chuyện hôn lễ trước hết không thể để chủ nhiệm Kiều biết, hy vọng chúng ta có thể phối hợp một chút.”
Tô Anh nghĩ đến khí chất thuần khiết của Kiều Lan Lan, khí chất màu lục nhạt của cô ta có nhiều vết nứt, chứng tỏ rằng trước kia cô ta đã phải chịu không ít tổn thương.
Để c giữ được sự lạc quan và tốt bụng như vậy sau khi trải qua những khó khăn thật không dễ dàng.
Cô nói: “Chúng ta cũng coi như không biết gì đi.”
……
Trùng hợp là, hôm nay Kiều Cửu Hương quá bận chuẩn bị cho hôn lễ tập thể nên không muốn nấu ăn. Cô ta đến nhà hàng quốc doanh mua hai món làm sẵn mang về .
Vừa vào cửa, cô ta đã thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn dắt theo bốn đứa trẻ đang ăn cơm. Cô ta không vui nhưng nghĩ, có thể là Hàn Hâm Tinh muốn tìm Cố Xán Xán chơi nên Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn mới gặp nhau.
Trước khi có bằng chứng, mọi thứ đều có thể thay đổi, cô ta vừa rồi đã nói với các đồng nghiệp trong cơ quan rằng, Hàn Cảnh Viễn sắp trở thành cháu rể của mình, sau này cô ta sẽ trở thành họ hàng với nhà họ Hàn.
Trong lòng cô ta vang lên hồi chuông cảnh báo, nếu như Hàn Cảnh Viễn nhìn trúng Tô Anh, đổi ý chuyện hôn sự với Kiều Lan Lan, cô ta sẽ vô cùng mất mặt.
Cô ta không nhịn được mà chạy tới: "Tiểu Tô à, cô cũng từng tiếp xúc với những đồng chí nữ đã đính hôn, không nên quá gần gũi với những đồng chí nam.”
Đặc biệt là Hàn Cảnh Viễn.
Tiểu yêu tinh này có ý gì, muốn tranh giành người đàn ông của cháu gái mình hay sao.
Đàn ông mà, ai mà không yêu cái đẹp, tuy Kiều Lan Lan thanh lệ đoan trang, nhưng không thể so sánh với đôi mắt đào hoa quyến rũ của Tô Anh được, không một ai có thể học được.
Cô ta biết rằn Hàn Cảnh Viễn không thể gặp Tô Anh trước hôn lễ, anh không những dắt bọn trẻ đi mà còn dính líu đến Tô Anh.
Kiều Cửu Hương lại giáo huấn Hàn Cảnh Viễn: "Đồng chí Hàn, Tô Anh mất trí nhớ không hiểu chuyện, anh không biết cần phải tránh bị nghi ngờ sao?”
Cố Tri Nam và Hàn Cảnh đều nghe thấy và hiểu được ý của cô ta, tức giận đập bàn đứng dậy.
Tô Anh kéo Cố Tri Nam ngồi xuống: "Người lớn đang nói chuyện, không phải chuyện của các con.”
Hàn Cảnh Viễn đưa mắt ra hiệu với mấy đứa trẻ, ý bảo bọn họ không cần nói nhiều.
Sau đó anh nói: “Chủ nhiệm Kiều, cô quá lo chuyện bao đồng rồi, đây là nhà hàng quốc doanh, không phải nhà cô, tôi muốn ăn cơm với ai thì ăn.”
Chủ nhiệm Kiều không nghĩ tới việc Hàn Cảnh Viễn là người chân trong chân ngoài như vậy, sớm biết điều này thì sẽ không giới thiệu cho Lan Lan.
“Doanh trưởng Hàn, anh đừng đắc ý, kết hôn được thì cũng ly hôn được, nếu như gia đình chúng tôi đổi ý trước hôn lễ, anh cũng sẽ mất hết mặt mũi.”
Tô Anh cười nói: “Chủ nhiệm Kiều, tôi và đồng chí Hàn còn chưa kết hôn, không lẽ một chút tự do của chính mình cũng không có sao, dù đã kết hôn rồi, sau này tôi đi ăn cơm với người đàn ông nào, chồng tôi cũng không quản được, huống chi là cô.”
Cô còn không quên dùng chân đá một cái vào người đàn ông ở dưới gầm bàn: "Hàn Cảnh Viễn, anh nói xem có đúng không?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Cô là một người có chủ kiến, tôi nào dám quản cô.”
Giọng điệu ái muội này khiến Kiều Cửu Hương đứng ngồi không yên, còn chưa kết hôn lại tán tỉnh nhau như vậy, cứ chờ xem.
Chờ hôn lễ tập thể xong xuôi rồi, hãy để lão Đinh dạy cô các quy tắc làm con dâu!
Kiều Cửu Hương tức giận đến mức quên mua thức ăn mà cứ thế về nhà. Quý Bình Lương ở nhà được nửa giờ, thấy nồi và bếp nguội lạnh, hỏi: “Tối nay ăn món gì đây?”
Kiều Cửu Hương tức giận: "Ăn ăn ăn, anh chỉ biết ăn, em bị Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn chọc cho tức chết rồi.”
Quý Bình Lương có tật giật mình: "Làm sao vậy?”
“Hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, thật không biết kiểm điểm, may là Lan Lan có thể kiềm chế đàn ông. Sau khi hai người kết hôn rồi, em xem Hàn Cảnh Viễn sẽ thể hiện trước mặt em như thế nào.”
Quý Bình Lương chột dạ nói: "Anh nhớ ra rồi, lão Từ tìm anh có việc, anh phải về doanh trại, em cứ ăn cơm trước đi.”
“Anh chạy cái gì, em còn chưa có nói xong đâu, anh tìm lão Đinh nói chuyện đi, đàn ông phải có khí thế, bảo anh ta sau khi kết hôn hãy quản vợ mình thật tốt.”
Quý Bình Lương đáp lấy lệ: “Được được, anh nhất định sẽ nói với anh ta.”
Sắp chết mất rồi, Quý Bình Lương cảm thấy anh phải đi đào cái hố rồi tự chôn mình thôi.
……
Ngày hôm sau, Tô Anh vài Hàn Cảnh Viễn đến Cục Dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Đó là một tờ giấy có đóng dấu đỏ, với tờ giấy này, họ đã trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp.
Hàn Cảnh Viễn thấy trước cửa Cục Dân Chính có một tiệm chụp ảnh, trong lòng khẽ động, muốn đi vào chụp một tấm ảnh cưới để gửi cho lão gia.
Nhưng mà anh không biết Tô Anh có đồng ý hay không.
Suy cho cùng, hai người kết hôn chỉ là thỏa thuận cùng nhau nuôi con, cô cũng không có nghĩa vụ phải chụp ảnh cưới cùng anh.
Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn cứ do dự trước cửa tiệm chụp ảnh, không đi vào cũng không rời đi, bèn hỏi: “Anh muốn chụp ảnh cưới không?”
Hàn Cảnh Viễn hai mắt sáng lên, trong lòng dâng lên một tia hy vọng: "Cô đồng ý sao?”
Chẳng phải chỉ là chụp ảnh thôi sao, có gì mà không muốn, cô còn nguyện ý làm chuyện vợ chồng với anh chứ đừng nói chỉ là chụp ảnh cưới.
Tô Anh đi vào tiệm chụp ảnh đầu tiên, Hàn Cảnh Viễn vội vàng dẫn bốn đứa trẻ đi vào: "Các con cũng chụp ảnh đi, muốn chụp như thế nào cũng được.”
Đúng lúc Kiều Lan Lan và lão Đinh cũng ở tiệm chụp ảnh, bọn họ đến sớm hơn Tô Anh một chút, lúc này cũng đã chụp ảnh xong.
Thời đại này chụp ảnh cưới rất đơn giản, về cơ bản đều chọn quân phục màu xanh, ngồi trước ống kính chụp ảnh, coi như là ảnh cưới.
Kiều Lan Lan vẫn mặc bộ quân phục màu xanh, trông rất khí thế, Tô Anh rất hâm mộ hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Tôi có thể mặc bộ này để chụp ảnh không?"
Hàn Cảnh Viễn đang mặc bộ quân phục mẫu 65 cân, anh cười và nói: "Có thể chứ."
Tô Anh vui vẻ đi thay quần áo.
Chẳng những cô có thể mặc, những đứa trẻ cũng có quân phục, Tô Anh kêu bốn đứa trẻ đều thay đồ: "Lát nữa chúng ta sẽ chụp ảnh chung.”
Cô chỉ tết một bím tóc, Hàn Cảnh Viễn còn có chút lúng túng nên đứng hơi xa, khoảng cách giữa hai người còn có thể nhét thêm một người nữa.
Nhiếp ảnh gia nóng nảy: "Đồng chí nam bên kia, cưới được vợ xinh đẹp như vậy, anh nên xích lại gần chút đi chứ.”
Tô Anh cảm thấy Hàn Cảnh Viễn đang ngại thì chủ động tới gần, còn ôm lấy cánh tay anh, nhiếp ảnh gia lúc này mới vừa lòng ấn nút chụp hình.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cùng chụp một bức ảnh, sau đó là hai người lớn, bốn đứa trẻ chụp ảnh chung. Thời gian còn lại đều là bốn đứa trẻ chụp mười mấy bức ảnh.
Lúc tính tiền, Hàn Cảnh Viễn bỏ thêm tiền để tiệm chụp ảnh rửa ra hai tấm, giải thích với Tô Anh rằng: “Đến lúc đó gửi cho ông nội một tấm, chúng ta giữ một tấm.”
Tô Anh đã biết hoàn cảnh gia đình của Hàn Cảnh Viễn, biết mẹ anh vẫn còn sống nên hỏi: “Được, vậy mẹ anh thì sao?”
“Không cần cho bà ta.”
Không muốn cho mẹ mình xem, tức là quan hệ giữa hai mẹ con không tốt lắm, Tô Anh không tiếp tục hỏi nữa.
“Cô có muốn đi đến cơ quan cung cấp và tiếp thị để mua gì đó không?” Hàn Cảnh Viễn đề nghị.
Tô Anh và anh là thỏa thuận kết hôn, ngoài trừ nói chuyện về việc tiền trợ cấp sau khi kết hôn, những thứ khác cô cũng chưa muốn.
Hàn Cảnh Viễn trong lòng băn khoăn.
“Trên người tôi chỉ còn hai mươi tệ thôi.” Tô Anh nói, không phải cô không muốn mua chút đồ, mà vì cô không tiền.
Hàn Cảnh Viễn ngây ra một lúc, sau đó đỏ mặt, đưa Tô Anh một cuốn sổ tiết kiệm: "Cô cầm thứ này đi, vốn dĩ nên đưa cho cô từ lâu.”
Tô Anh mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem, trên đó là tận một nghìn một trăm nhân dân tệ, dựa theo mức tiêu thụ hiện tại, đây là một số tiền rất lớn.
Cô giật mình hỏi: “Cho tôi sao?”
Hàn Cảnh Viễn cười: "Đúng vậy, cô muốn tiêu như thế nào thì cứ tiêu đi, nhưng mà trước mắt đây là số tiền tiết kiệm mà tôi tích góp được .”
Tô Anh kinh ngạc nói: "Anh làm sao có thể tiết kiệm được số tiền này, trước kia không phải là anh đưa hết tiền sinh hoạt cho người vợ trước sao?”
Hàn Cảnh Viễn thấp giọng giải thích: “Trước khi chúng ta thỏa thuận hôn nhân, mỗi tháng tôi đều giao một nửa số tiền trợ cấp cho vợ cũ, một nữa số tiền còn lại đều giữ lại tiết kiệm.”
Tô Anh không nhịn được hỏi: “Anh gửi cho cô ấy có một nửa, vì sao lại cho tôi tận tám mươi tệ?”
Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, không biết nên giải thích như thế nào, nhìn đến mấy đứa trẻ đang cùng nhau ríu rít nói chuyện phiếm, vội nói: “Bởi vì hiện tại cần phải nuôi bốn đứa trẻ.”
Tô Anh cũng thầm nghĩ như vậy, Hàn Cảnh Viễn chẳng những là một người đàn ông thành thật, anh còn là một người đàn ông tốt, trung thực và có trách nhiệm.
Có tiền, quả thật cũng muốn mua thêm một ít đồ sinh hoạt, nhưng mà bây giờ đang ở phòng trọ, mua rồi cũng không có chỗ để.
Cô đem cất cuốn sổ tiết kiệm, nói: “Chi tiêu vài ngày thôi, chờ đến khi chia nhà sau hôn lễ thì hãy dùng số tiền này để mua.”
“Cũng được.”
Mấy ngày tiếp theo, Hàn Cảnh Viễn ở trong quân doanh, Tô Anh và bốn đứa trẻ ở phòng trọ, hàng ngày đều đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, trước hôn lễ một ngày, các chị em trong cơ quan quân sự và người nhà tham gia đám cưới tập thể đều thống nhất mặc những bộ quân phục chỉnh tề, ai cũng đều rất xinh đẹp.
Hàn Cảnh Viễn đã sửa sang chỉnh tề chỉ chờ đến hôn lễ này.
Anh tắm rồi cạo râu, trên người còn có mùi hương bồ kết nhàn nhạt.
Tô Anh càng nhìn càng thích mắt, thỏa thuận hôn nhân này không hề thua lỗ.
Hàn Cảnh Viễn bị Tô Anh nhìn đến ngượng ngùng, nghĩ thầm hôn lễ tập thể hôm nay, anh sẽ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong hôn lễ này.
Anh đỏ mặt, cúi đầu nhìn bản thân mình một chút, hỏi: “Tôi có gì không ổn sao?”
Danh Sách Chương: