Bầu không khí trong phòng làm việc có chút khác lạ. Cố Hoan sững bên cạnh cửa phòng nhìn Bắc Minh Mặc ngồi trước bàn làm việc, đọc tài liệu.
Cho dù, Bắc Minh Mặc rất đẹp trai, đặt biệt là lúc nghiêm túc làm việc lại càng hấp dẫn được ánh nhìn của người khác.
Nhưng mà...
Cô đứng ở đây một tiếng đồng hồ rồi, chân cô mỏi rã rời.
Ngay cả quần áo bị ướt trên người cô cũng sắp được cơ thể làm cho khô.
Hắt xì!
Tiếng hắt xì phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc, Bắc Minh Mặc cau mày lại," Nếu như không giữ được yên tĩnh thì cút ra ngoài cho tôi." Giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay cả đầu anh cũng không thèm ngẩn lên.
Cố Hoan trừng mắt nhìn anh, cái tên xấu tính xấu nết này.
" Vậy thì xin lỗi rồi! thân là thư ký của chủ tịch, tôi phải ở bên cạnh chủ tịch mọi lúc, trước khi nhận được chỉ đạo của chủ tịch, tôi không thể rời đi."
Không còn cách nào khác, Bắc Minh lão gia tử, bảo cô phải giám sát chặt Bắc Minh Mặc, sau đó ghi lại mọi chuyện của anh rồi báo cho ông ấy.
Bắc Minh Mặc nhăn mày lại, ngẩn đầu lên. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Hoan.
Sau đó đứng dậy đi đến trước mặt cô, vô cùng chán ghét nói:" Vậy thì trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ bản thân mình đi, đứng làm bẩn tầm mắt của tôi."
Cô đột nhiên nhớ tới lời của lão gia tử nói, Bắc Minh Mặc mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Ý đồ xấu xa nảy ra, cô cố ý tiến đến trước mặt anh." Sợ là chủ tịch phải chịu uất ức một lúc rồi, vì tôi không có quần áo dự phòng, hơn nữa tôi thấy cũng đâu có bẩn gì đâu, chỉ là ướt một chút thôi mà."
Cô vừa cười, vừa tiến lại gần anh hơn.
Quả nhiên người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này ngày càng cau mày chặt hơn và lùi lại phía sau.
Mỗi một bước lùi lại của anh, thì lớp trang điểm của Cố Hoan càng ngày càng buồn cười.
" Thế sao?" Bắc Minh Mặc đột nhiên dừng lại, nheo đôi mắt lạnh lùng lại nhìn nhằm nhằm vào người phụ nữ trước mặt, dường như anh đã nhận ra chủ ý xấu xa của cô.
Lập tức, anh giơ tay, ôm lấy cô.
"A" Cố Hoan giật mình, bản tính tương phản của anh sắp xuất hiện rồi sao?!
" Cùng lắm là ướt một chút thôi, vậy thì để tôi xem xem ướt tới đâu...." Anh nói một câu đầy ẩn ý.
Cố Hoan rùng mình.
Một giây sau, Bắc Minh Mặc nới lỏng cổ áo của cô ra.
Lốp bốp!
Mấy cái cúc áo rơi xuống.
" Bắc Minh Mặc! anh là lưu manh... bỏ tôi xuống."
Cố Hoan làm sao mà biết được người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng này lại có nội tâm biến thái như vậy.
" Lưu manh phải không? Hả..." Bắc Minh Mặc cười xấu xa.
Cố Hoan bị doạ đến nỗi run cả người.
Trong lúc nghi cấp, cô hét lên" Bắc Minh Mặc tôi cảnh cáo anh không được làm bừa, tôi là người được ba anh mời đến.."
Nhắc đến Bắc Minh lão thái gia, đột nhiên ngón tay anh dừng lại.
Anh nhìn chằm chằm về Cố Hoan, sau đó đột nhiên mất hứng.
Anh buông tay ra.
Cố Hoan ngã xuống.
"A" Cô thở gấp, đau đến nỗi hét lên," Bắc Minh Mặc, tên khốn nạn nhà anh."
Anh lại nhìn xuống cô.
" Bắc Minh Mặc, tôi cảnh cáo anh..."
" Không được làm bừa, đúng không?.."
Anh tiếp lời cô bằng giọng khinh thường, sau đó nói thêm." Đi theo tôi vào đây."
Ồ!? " đi vào đâu" Cố Hoan chưa kịp phản ứng lại.
Bắc Minh Mặc đi thẳng đến một hướng khác trong phòng làm việc, sau đó mở ra.
Cố Hoan nắm chặt cổ áo đi theo sau.
" Nhà vệ sinh!?" Cố Hoan cau mày.