" Đừng... đừng như vậy... Mặc."
Còn có gì khủng bố hơn việc không yêu và không cưới.
Năm giờ sáng.
Một đêm rối ren.
Cố Hoan không biết làm cách nào mà có thể đi ra khỏi bệnh viện với Bắc Minh Mặc.
Những lời nói, cử chỉ, hành động của Bắc Minh Mặc vẫn hiện lên trong tâm trí cô.
Nghĩ đến gương mặt nhợt nhạt kia của Bùi Đại Nhi, Cố Hoan không tránh khỏi đau lòng.
Không yêu không cưới, không có được trái tim, ngay cả người cũng không để Bùi Đại Nhi có được.
Đây là Bắc Minh Mặc, một người mắc bệnh sạch sẽ một cách nghiêm trọng.
Ngay cả đối với hôn nhân, cũng rất cầu toàn.
Hai người đi đến cửa bệnh viện Trung tâm thì Hình Hoả lái xe đến." Ông chủ."
Bắc Minh Mặc gật đầu lạnh lùng nói:" Đưa cô ấy về."
Lúc nói chuyện, anh không thèm nhìn Cố Hoan lấy một cái, dường như chỉ coi Cố Hoan là một món hàng.
Cố Hoan đột nhiên phẫn nộ.
Vừa nãy còn ôm hôn cô, vạy giờ đây lại lạnh lùng như vậy.
Cô thật sự muốn hỏi, rốt cuộc anh là loại người gì!?
Lật mặt còn nhanh hơn lướt tay trên màn hình điện thoại.
" Không cần, tôi tự gọi xe về." Cố Hoan nói, khí lực sớm đã bị dùng hết nên không thèm tính toán với anh.
Nếu Cố Hoan nghĩ: Bắc Minh Mặc ít nhất cũng sẽ cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã hi sinh sắc đẹp và thân hình để diễn cùng anh vở kịch này, và sau đó để cảm ơn cô nên sẽ kiên quyết đưa cô về nhà..
Thì là một sai lầm!
Một sai lầm lớn!
Tên Bắc Minh Mặc này luôn khiến cô phải ngạc nhiên.
Sau đó, cô chỉ nhìn thấy Bắc Minh Mặc không nói lời nào mà đi lên xe.
Cộp!
Cửa xe đóng lại.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại chút dấu vết mờ nhạt của xe. Chiếc xe nhanh chóng biến mất dưới tấm mắt của Cố Hoan.
Một lúc sau.
Cố Hoan bị bỏ lại, vô nắm chặt tay, mãi mới lấy lại được sự bình tĩnh.
Cô giống như một miếng giấy đã qua sử dụng, lúc đầu tôi được gió thổi lên lơ lửng trên không trung rồi sau đó rơi xuống đất một cách thảm hại.
Mẹ nó!
Khốn nạn!
Cố Hoan vô cùng mệt mỏi trở về nhà.
Lúc này Vu Phân và Trình Trình đã tỉnh dậy.
Cửa vừa mở ra thì cô nhìn thấy con trai đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô.
Cô mệt mỏi đi đến sofa.
Giơ tay về phía con trai và nói:" Đến đây.'
Trình Trình im lặng và ngoan ngoãn đi qua đó.
Cố Hoan nhìn con trai một lượt, lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau. Sau đó nhíu mày lại.
Việc hô hấp cũng có chút khó khăn.
Làm sao đây, cô đột nhiên phát hiện càng nhìn con trai càng thấy giống Bắc Minh Mặc.
Đây nhất định là một cơn ác mộng.
Vu Phân từ phòng bếp đi ra nói:" Hoan Hoan, sáng sớm nay Dương Dương nói con ra ngoài tìm đồng nghiệp, tìm thấy chưa?'
Lời nói của Vu Phân cắt đứt những suy nghĩ linh tinh của Cố Hoan, cô trả lời:" Con tìm thấy rồi. Đúng là tự rơi vào hang cọp mà. Có kiểu ông chủ như này đúng là đen đủi tám đời. Còn khó hâù hạ hơn hoàng đế thời xưa... Con là một tiểu thái giám, không những phải quản chính cung mà còn phải quản cả hậu cung của anh ta... Đúng là phiên bản hiện đại của " Chân Hoàn Truyện" mà"
Vừa nhắc đến Bắc Minh Mặc, Cố Hoan lập tức, tức giận.
Vu Phân nghe thấy vậy thì không nhịn được cười" Con nên cười trộm đi, trong " Chân Hoàn Truyện" những người thê thảm nhất đều là phi tần và nha hoàn, con là thái giám thì vô gì mà thê thảm.'
* Ôi mẹ, thái giám mà không thảm sao, có thể bị chém đầu bất cứ lúc nào, hơn nữa còn bị hoàng đế hành hạ đến mệt nhừ.."
"Aaaaa..."