• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Khụ khụ khụ..."



Một lúc lâu sau, sau khi được giải thoát, Cố Hoan mới ho khan vài tiếng.



Cô cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài đẹp trai sáng bóng vậy mà không ngờ bên trong biến thái đến vậy.



Cô hắng giọng, phẩn nộ nói, " Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn."



Bắc Minh Mặc, lạnh lùng không chớp mắt.



Sau khi chỉnh sửa lại quần áo mới nhìn cô một cái.



Nở nụ cười xấu xa," Sao nào, nhìn thấy *** của tôi, cảm giác thế nào?"



Cố Hoan chấn động, hai má ửng đỏ như mông khỉ.



" Oẹ! khốn nạn, anh khiến tôi buồn nôn..." Cô vừa nói vừa làm ra dáng vẻ buồn nôn.



Bắc Minh Mặc, nở nụ cười đầy chế nhạo, càng nhìn cô khó chịu, càng có cảm giác đã báo được thù.



||||| Truyện đề cử: |||||



Anh nhẹ nhàng thắt lại cà vạt, lập tức quay người rời đi, trước khi rời đi còn nói một câu.



" Cố Hoan, cảm ơn trà có pha thêm mùi tất của cô.'



Sau đó...



Rầm!



Bóng dáng cao ráo của anh biến khỏi tầm mắt cô.



Cố Hoan sững sờ trừng mắt



Cô hít một hơi thật sâu.



Hóa ra là anh trả thù vụ vừa nãy.



Vừa nghĩ đến đây, Cố Hoan dùng chân đá vào tường.



Hối hận cũng không làm được gì.



Mẹ nó, làm gì có trà vĩnh long có mùi tất, cô chỉ bịa như vậy thôi.



Cô chỉ cho một ít chanh vào ly trà đó thôi mà.



Không ngờ anh lại điên cuồng trả thù như vậy.



Hối hận không kịp.



Cô hối hận tại sao lúc đó không cởi tất ra để pha trà.



Khốn nạn!



....



Sau đó, vì chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh.



Cố Hoan xin nghỉ một ngày vì lý do không khỏe.



Cô lạnh lùng đơn tờ xin nghỉ phép cho Lâm Đạt.



Lâm Đạt làm khó cô, hỏi cô lý do xin nghỉ là gì.



Sắc mặt cô có chút khó coi, nói không ra lời.



Sau đó, ôm lấy túi xách của mình, không quan tâm là Lâm Đạt có đồng ý hay không, lập tức chạy ra khỏi công ty.



.....



Sau đó, tờ xin nghỉ phép của cố Hoan, được đặt trên bàn làm việc của Bắc Minh Mặc.



Mấy dòng chữ nghiên ngã lọt mắt anh.



Lý do xin nghỉ: Làm sạch và khử trùng răng.



Mấy chữ đơn giản hiện rõ sự ghét bỏ.



Nhị thiếu gia của Bắc Minh, người mà được bao nhiêu phụ nữ yêu thích vậy mà lại thành một thứ đáng ghét trong miệng Cố Hoan.



Đơn xin nghỉ phép được anh vò nát.



Sau đó.



Gương mặt đẹp trai, lạnh lùng của Bắc Minh Mặc cuối cùng cũng xuất hiện điểm khác thường.



Ngày hôm sau, chín giờ sáng.



Bắc Minh Mặc ngồi trong phòng làm việc.



Vẫn như ngày thường, phòng làm việc im lặng đến lạ kỳ.



Mười giờ.



Phòng làm việc vẫn vô cùng yên tĩnh. Anh nhìn số liệu của công ty trên màn hình trên máy tính, ánh mắt bắt đầu bất giác liếc sang chiếc ghế sofa trống rỗng bên cạnh.



Mười một giờ.



Phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả hơi thở của anh cũng có thể nghe được.



Mười hai giờ.



Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra, ấn một dòng số quen thuộc.



Điện thoại đã được kết nối.



Một giọng nói yếu ớt, lười biếng vang lên: " Alo..."



Anh không khỏi cau nhăn mày lại, lạnh lùng nói:" Tại sao không đến làm việc?"



"....." sau một hồi im lặng, cô khịt khịt mũi nói:" Bị cảm rồi."



Anh cầm chặt điện thoại, sau khi cô nói xong thì lạnh lùng nói:" Cố Hoan, nếu như buổi chiều tôi mà không nhìn thấy cô đi làm thì sau này cũng không cần đến nữa. Ngoài ra, chỗ của ba tôi, cô tự đi mà xử lý."



Tút tút tút...



...



Một giờ chiều.



Cố Hoan sốt 39 độ vội vàng đến công ty.



Cô không trang điểm, má cô đỏ ửng lên vì sốt, nhìn cô thanh khiết như một sinh viên đại học.



Đến nỗi cô đi ngang qua Lâm Đạt, nhìn vẻ thần chí không vững của cô cũng quên đi việc phải hãm hại cô.



Sau đó, rầm.



Một tiếng.



Cô mở cửa phòng làm việc của chủ tịch ra và mạnh mẽ đóng cửa.



Cô day day thái dương, tức giận nói:" Bắc Minh Mặc, anh phải giết chết tôi mới vừa lòng phải không?"



Cô vừa dứt lời thì phát hiện, trên sofa ngoài Bắc Minh Mặc ra thì còn có một người đàn ông đẹp trai khác.



Người đàn ông đó đẹp không kém gì Bắc Minh Mặc, chỉ là so với vẻ lạnh lùng của Bắc Minh Mặc thì người đàn ông đó toát lên sự hòa hợp, có thể thu hút được phái nữ.



Cố Hoan bàng hoàng.



Há miệng sửng sốt và không nói nên lời.



Cô biết anh ta.



Là siêu sao Anthory của Thiên Vương Cự.



" Wa ồ, anh hai, đây là thư ký đặc biệt trong lời đồn của anh sao? Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."



Một giọng nói vui vẻ vang lên.



Trái tim Cố Hoan rung động đến mức sắp không thở nổi.



Sao bên cạnh Bắc Minh Mặc lại có thể xuất hiện một người đẹp trai nhường này.



Wa, Anthony bên ngoài nhìn còn đẹp trai hơn trên ảnh.



Cố Hoan đang say đắm bởi vẻ đẹp của Anthony thì bị giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Mặc kéo cô về hiện thực:" Đi ra ngoài, gõ cửa rồi vào."



Đơn giản mấy chữ, khiến Cố Hoan lạnh hết cả người.



Cô nhìn anh một cái, thể hiện sự phản kháng.



Sau đó, ngoan ngoãn đi ra ngoài, giơ ngón tay lên.



" Cốc cốc cốc..."



" Báo cáo, chủ tịch...." Cố Hoan bất đắc dĩ nói, hai má đỏ bừng vì sốt.



Bắc Minh Mặc lạnh lùng nói:" Vào đi."



" Hahahah...anh hai, lão gia quả nhiên minh mẫn, có thể tìm cho anh một thư ký tuyệt vời như này." Anthony cười sặc sụa khi nhìn thấy cảnh này.



Gương mặt Bắc Minh Mặc vẫn vô cùng lạnh lùng.



Một lúc sau, Anthony ngưng cười, đi đến trước mặt Cố Hoan, chìa tay ra, cười nói," Xin chào, cô có để ý tôi gọi cô là Hoan không?" Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Anthony vang lên, Cố Hoan cười cười, Anthony tiếp tục nói," Rất vui được làm quen với cô, Hoan. Tôi là Anthony, cũng là lão tam nhà Bắc Minh, Bắc Minh Yến."



Nụ cười đông cứng lại trên mặt Cố Hoan.



Anthony là lão tam của nhà Bắc Minh?



Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn Cố Hoan một cái rồi nhăn mày lại, lên tiếng:" Lão tam, thu lại dáng vẻ đào hoa của cậu đi, cô ấy không hợp với cậu."



Giọng nói vẫn lạnh lùng như băng đá.



Khuôn mặt của Bắc Minh Yến đột nhiên làm ra vẻ đáng thương," Anh hai, thân là một người lúc nào cũng ăn bào ngư và nhân sâm thì thi thoảng ăn một bác cháo trắng cũng rất tốt."



Nghe xong câu này, mặt Cố Hoan càng thêm đỏ.



Có điều, không phải vì xấu hổ, mà vì tức giận.



Mẹ nó, nói ai là cháo trắng!



Đột nhiên, hảo cảm của cô đối với Anthony bị giảm đi.



Cho dù cô không phải là bào ngư hay nhân sâm thì ít nhất cô cũng là một con gà trong cung điện.



Cố Hoan một bên lâu sạch bàn tay vừa bắt tay Anthony, một bên nói:" Rất xin lỗi, Anthony tiên sinh, nếu như anh muốn tìm cháo trắng thì đi ra ngoài cửa rẻ trái rồi tiếp tục rẻ phải."



Bắc Minh Yến sững sờ, thái độ lạnh lùng của Cố Hoan khiến anh không hiểu:" Tại sao?"



Cố Hoan nhìn anh một cái rồi nói," Bởi vì trong phần cơm của dì dọn dẹp vệ sinh có cháo trắng."



"...." Tam thiếu gia nhà Bắc Minh ôm biết bao người đẹp trong tay giờ phút này lại bại dưới con người này.



Trên mặt Bắc Minh Mặc vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đắc ý nhìn Bắc Minh Yến của anh đã bán đứng tâm trạng của anh.



Anh nhướn mày một cái, tâm trạng buồn bực cả sáng dường như đã được thay đổi hoàn toàn.



" Cố Hoan, ra ngoài chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều nay rồi đưa cho tôi."



Cố Hoan phẩn nộ, " Chủ tịch, tôi đang bị cảm."



Anh dùng đôi mắt lạnh lùng quan sát sắc mặt cô," Khí sắc hồng hào, nhìn rất tốt."



" Đó là vì bị sốt cao." Chết tiệt, cô kinh động đến nỗi muốn chửi cả nhà anh.



Anh im lặng một hồi rồi nói," Đến phòng y tế truyền nước đi."



Trong công ty có phòng y tế để dành đến trường hợp khẩn cấp cho nhân viên



Cố Hoan lúc này mới bớt giận, cảm thấy cuối cùng tên Bắc Minh Mặc này cũng giống người một chút.



Vì vậy, cô gật gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời đi thì nghe thấy câu.



" Vừa truyền nước vừa viết báo cáo."



Cố Hoan thầm mắng trong lòng.



Khốn nạn!



....



Một tiếng sau.



Phòng làm việc lại trở về vẻ yên tĩnh thường lệ.



Bắc Minh Yến vì có thông báo gấp nên đã tiêu sái rồi đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ nhân viên.



Bắc Minh Mặc khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày.



Cố Hoan lúc này giống như một con mèo nhỏ nằm dựa trên sofa



Bên cạch là cây truyền nước, trên tay trái của cô vẫn đang cắm kim tiêm.



Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má đỏ bừng. Nhìn cô thật sự rất đáng yêu.



Hàng mi dài khẽ cong lên rồi lại cụp xuống, che đi đôi mắt sáng long lanh.



Tay phải cầm bút, cắn chặt đôi môi hồng, nhăn mày lại.



Cô đang vẽ vẽ viết viết gì đó lên một quyển sổ.



Bắc Minh Mặc nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lim dim, gương mặt xinh đẹp lọt vào mắt anh, khiến con tim anh trở nên bồi hồi.



Sau đó, anh nhìn lướt qua cuốn sổ đang nằm trong tay bên cạnh sofa.



Đột nhiên một luồng không khí lạnh ập đến khiến Cố Hoan cảm thấy bất ngờ.



Cô ngẩn đầu lên nhìn," A..."



Cảm thán một câu, cô nhanh chóng giấu đi quyển sổ trong tay



" Rốt cuộc cô đang viết cái gì? Không để cho người khác nhìn sao?" Bắc Minh Mặc câu mày lại, đây là lần thứ hai cô giấu quyển sổ này trước mặt anh.



Cố Hoan cười khan hai tiếng, ôm chặt quyển sổ trong tay," À, chỉ là luyện chữ một chút thôi.'



Cô mở to mắt, biểu hiện mình không nói dối.



Bắc Minh Mặc nhìn cô chằm chằm, rồi nhớ lại dòng chữ xiêu vẹo trên tờ đơn xin nghỉ phép hôm qua, gật đầu nói," Cô cũng nên luyện lại dòng chữ giun dế của mình đi."



Chữ giun dế?



Cố Hoan không nói thêm gì, chớp chớp mắt, để tránh khỏi việc anh không vui rồi lại hỏi cô đang viết cái gì.



Cô qua quýt gật đầu, nhìn đồng hồ, nói:" Chủ tịch, đến giờ họp rồi, kia là tài liệu, tôi chuẩn bị xong rồi."



Cố Hoan vừa nói vừa chỉ tập tài liệu trên bàn.



Bắc Minh Mặc không thèm nhìn lấy một cái, lạnh lùng nói," Chút nữa đến giờ họp, cô cũng đi vào."



" Tôi?" Cô tròn xoe mắt nói," Nhưng mà tôi không hiểu."



Bắc Minh Mặc là người có trình độ cao, kiến thức uyên bác. Cô đương nhiên sẽ không thể hiểu



Không ngờ anh lại nói.



" Vậy có cần tôi " chỉ dạy chỉ dạy" Cô không?"



Lời nói đem theo sự lưu manh trong đó, trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần trước anh " chỉ dạy chỉ dạy"



Cố Hoan nghẹn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang