Lặng lẽ nhìn biển xanh vô tận.
Nắng vàng, biển xanh, gió biển mát lạnh, còn có cả tiếng chim hải âu.
Tất cả những thứ này khiến cậu bé cảm thấy an nhiên.
Dường như trong vòng năm năm nay, đây là cảnh sắc duy nhất mà cậu bé nhìn thấy ngoại trừ cảnh sắc ở nhà Bắc Minh.
Cậu không cần phải học những quyển sách dày cộp kia, không cần phải chịu sự giáo dục phức tạp kia, cũng không cần gánh vác sứ mệnh của gia tộc.
Cậu hít một hơi thật sâu, dường như cảm nhận được chút mặn của gió biển, đây là mùi vị mà cậu bé thích, mùi của tự do.
Cậu đột nhiên nhìn thấy một con sóng lớn đang ập tới.
Mặt cậu bé vô cùng bình tĩnh.
Cậu từng đọc qua một chương "Biển cả như mẹ", đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với từ "mẹ" kể từ khi mà cậu nhận thức được. Cậu biết, trong nhà Bắc Minh, từ mẹ là từ cấm ky.
Vì vậy cậu cũng không bao giờ hỏi. Cậu bé ngoan ngoãn làm con trai ba, ngoan ngoãn làm tiểu thiếu gia của nhà Bắc Minh.
Nhưng cho dù cậu có nỗ lực thế nào thì ba cũng không nhìn cậu một cái.
Con sóng càng ngày càng đến gần, cậu nhắm mắt lại.
Mẹ biển, mẹ nói cho con biết...
"Đừng mà." Trái tim Cố Hoan như ngừng đập.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, Cố Hoan nhanh chóng nhào đến, ôm chặt cậu trong vòng tay, quay người lại.
Àooo!
Con sóng mạnh mẽ ập vào lưng cô.
Con sóng vừa nãy mạnh mẽ đến nỗi muốn cả hai mẹ con cô đi. Nhưng cuối cùng không có cách nào lay chuyển được người cô, qua nửa phút sau, không can tâm, rút xuống.
Cố Hoan ôm chặt con trong tay, cả người run rẩy, từ trong ra ngoài đều ướt sũng, đợt sóng qua đi cô hồi phục trở lại mới mở mắt ra, kéo đứa trẻ trong tay ra.
Nhưng cô lại nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh đã mở ra từ lâu, âm thầm nhìn cô.
Mắt Cố Hoan nóng rực, dùng tay xoa hai má của cậu bé một lúc, "Dương Dương....Dương Dương! Bảo bối của mẹ...cuối cùng cũng tìm thấy con rồi, cuối cùng.."
Từng giọt nước mắt chảy xuống rơi trên trán của Trình Trình.
Cậu bé yên tĩnh nhìn Cố Hoan, cảm xúc vô cùng bình tĩnh, không gì có thể đả động được sự bình tĩnh này, duy nhất có một thứ, khi giọt nước mắt kia rơi xuống trán cậu bé thì trái tim cậu bé đột nhiên thắt chặt lại.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, cậu bé khàn giọng gọi: "Mẹ."
Cách gọi thật là xa lạ.
"Bảo bối! Bị dọa đến ngốc rồi sao? Đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây..."
Cố Hoan bàng hoàng, ôm lấy thân hình nhỏ bé còn đang run trong vòng tay, cô suýt nữa tưởng rằng con cô sắp bị sóng biển cuốn đi, cô suýt nữa tưởng rằng cô sẽ mất đi Dương Dương...
Cô suýt chút nữa...
Nghĩ đến đây, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Năm năm trước, cô đã mất đi một đứa con, cảm giác đau đớn tột cùng.
Cô không thể chịu đựng nỗi đau này thêm lần nào nữa.
"Dương Dương, mẹ đồng ý với con, sau này mẹ sẽ không gây áp lực lớn cho con, cũng không mắng con nữa, thi không tốt cũng không sao, mẹ đồng ý với con rồi, thì con cũng đồng ý với mẹ từ nay không được tự ý rời khỏi nhà nữa, được không?" Cố Hoan ôm lấy con, khóc mãi không ngừng.
Bởi vì cô biết, đứa trẻ được ôm kia đi, sẽ trưởng thành trong một gia đình giàu có, sẽ được nhận nền giáo dục hiện đại nhất, vì vậy cho dù cho có liều mạng cũng phải dạy dỗ Dương Dương thật tốt.
Bởi vì Dương Dương ở bên cạnh cô nên cô mới tạo cho Dương Dương áp lực lớn như vậy.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy sóng biển sắp ập đến.
Cô mới đột nhiên hiểu ra, những thứ đó không quan trọng, điều quan trọng là con cô bình an.
"Đồng ý với mẹ, sau này không được phép không nói gì đã bỏ nhà rời đi, được không?"
Trình Trình nhướng mày lên, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt, cậu cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của cô, đột nhiên, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp.
Mẹ biển đã nghe thấy lời trong lòng của cậu sao?
Vì vậy đã đem đến cho cậu một người mẹ?
Chỉ là, tại sao cô ấy cứ gọi cậu là Dương Dương?
"Dương Dương?" Cố Hoan nhìn gương mặt bình tĩnh của Trình Trình, không khóc không nói, bình tĩnh đến lạ thường.
Trong lòng cô có chút hoảng sợ.
Lập tức kéo cậu lại gần, tốc quần áo lên, xem trước xem sau, sau khi xác nhận không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, vẫn có chút không đúng...
"Dương Dương, nói cho mẹ biết, có phải tối qua đã gặp phải chuyện gì đáng sợ không? Đồng phục của con đâu? Balo của con đâu?"
Cố Hoan chợt nghĩ đến những tin tức hãm hại trẻ con, càng nghĩ càng sợ hãi.
Trình Trình nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng mà, đồng phục gì, balo gì, một câu cậu cũng không biết trả lời thế nào.
Sau đó, nhắm mắt lại...
"Ồ, Dương Dương, Dương Dương..."
Cậu ngã vào lòng Cố Hoan, được thôi, cậu không hề trốn tránh, cậu chỉ là ngất vào vòng tay của Cố Hoan mà thôi.
Hóa ra, vòng tay của mẹ là thế này.
Là thế này...
Ừm, ấm áp.