Sự thật chứng minh, ở cùng với tảng băng di động Bắc Minh Mặc này, đúng là xém chút mất mạng.
Cả ngày hôm đó, Cố Hoan không đi mua cafe cho anh thì cũng là pha trà cho anh, mà anh thì một hớp cũng không uống.
Gần tối, hết giờ làm việc.
Cố Hoan duỗi tay đau nhứt của mình ra, cầm cái túi xách lên và chuẩn bị đi ra ngoài.
Chỉ là, khi cô chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhớ đến lời của Bắc Minh lão gia tử
Trừ khi lão nhị nhà ông ấy thành thật về nhà, bằng không, cô phải giám sát Bắc Minh Mặc 24/24.
" Cái đó, chủ tịch anh cũng chuẩn bị về nhà đúng không?" Cô không chắc chắn hỏi lại.
Bắc Minh Mặc nhướn mày nói:" Cố Hoan! hành tung của tôi cũng cần phải nói với cô sao?"
" Tôi không có ý đó..." Cô vội vàng thanh minh, trách gặp phải phiền phức, cô cười nói." Chỉ là, chủ tịch, tan làm rồi mà anh vẫn còn chưa về nhà, khiến cho cấp dưới như tôi thấy ngại."
" Cô mà cũng có lúc ngại à..?" Bắc Minh Mặc lạnh lùng nói, sau đó nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy, lấy áo treo ở sau ghế, vừa đi vừa mặc.
Lúc đi ngang qua Cố Hoan, anh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái mà không dừng lại.
Cố Hoan nhìn thấy dáng vẻ sắp rời đi của Bắc Minh Mặc thì vô cùng vui vẻ, cung kính nói.
" Chủ tịch phải về nhà rồi sao? vậy chủ tịch đi từ từ không tiễn."
Sau khi làm việc một ngày, Cố Hoan về nhà chơi với bảo bối một lúc rồi đi tắm, đi ngủ.
Chỉ là, 2 giờ sáng...
Lão hồ ly gọi điện thoại tới.
" Cố Hoan rốt cuộc cô có nhớ giao ước giữa chung ta không, giờ này mà cô vẫn ngủ được sao?" Bắc Minh Chính Thiên hét lên trông điện thoại, tai cô ù đi.
Cô đột nhiên tỉnh giấc, nắm chặt điện thoại hỏi lại?" Bắc Minh lão gia có chuyện gì vậy?"
" Lão nhị không về nhà sao cô không báo cáo cho tôi. Bây giờ điện thoại thì không gọi được, người thì tìm không thấy, vậy mà cô vẫn còn đang ngủ.
Bắc Minh Chính Thiên mắng Cố Hoan té tát, cô nghe tới nỗi đầu ốc rối tung.
" Bắc Minh lão gia, ngài đừng tức giận quá, tuổi tác cao rồi vấn đề sức khỏe sẽ không được tốt."
" Cô đừng nói thêm gì nữa! " Bắc Minh Chính Thiên cắt đứt lời Cố Hoan, " cho cô một tiếng đồng hồ để tìm Bắc Minh Mặc đi ngay lập tức."
Cố Hoan vẫn đang mặc quần áo ngủ, thầm mắng một tiếng," tên khốn nạn Bắc Minh Mặc này, để bà đây ngủ một giấc ngon lành không được sao!"
Đồng thời lúc đó có một giọng nói mềm mại vang lên, " Mẹ..."
Cố Hoan vừa đánh răng vừa nói, " Sao vậy, Dương Dương?"
Trình Trình đứng bên cạnh, nghiên đầu nhìn Cố Hoan một cách nghiêm túc.
Vừa nãy cô nói điện thoại, cậu bé đã nghe được, cậu bé nghe được ba chữ Bắc Minh Mặc thì không kiềm chế được lập tức mò dậy.
" Mẹ phải ra ngoài sao? Hình như lúc nãy con nghe được mẹ nói tên khốn nạn Bắc Minh Mặc..." Trình Trình cẩn trọng hỏi.
" À!" Cố Hoan vừa đánh răng vừa nói," con nghe thấy rồi sao? đó là ông chủ của mẹ..."
" Dạ" Trình Trình ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được mà có chút kích động.
Cô nghi hoặc hỏi," Sao vậy Dương Dương, mẹ nghe điện thoại làm ồn đến con hả?"
Trình Trình lắc đầu hỏi lại," Mẹ phải ra ngoài sao ạ?"
" Ừ, ông chủ của mẹ không thấy đâu nữa, mẹ phải ra ngoài tìm, Dương Dương ở nhà với bà ngoại nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, cô ôm con trai lên và hơn lên mà cậu nè.
Mấy ngày nay Trình Trình dường như đã quen với sự thân mật của Cố Hoan, cậu bé nhanh chóng nhích vào vòng tay ấm áp của cô.
" Mẹ, con có thể ra ngoài cùng mẹ không, con sợ ở nhà một mình."