Mà....lý trí suýt chút nữa bị mất đi, đột nhiên quay lại.
"Thả tôi ra! Khốn khiếp...thả tôi ra." Cô bắt đầu giẫy giụa.
Bộ lễ phục thảm hại vì hành động của mà dần dần rơi xuống...
"A" Cô vội vàng đưa hai tay giữ chặt lại phần trước ngực.
Con ngươi anh tối lại, mím chặt môi, lướt qua vành tai của cô, "Nếu cô còn không thành thật thì tôi sẽ ném cô xuống." Một câu nói đầy uy hiếp, quả nhiên cô không còn động đậy nữa.
Ánh mắt Bắc Minh Mặc có chút mờ ám, anh ôm cô vào phòng vệ sinh nam.
Bốp!
Cửa phòng vệ sinh bị anh đạp ra.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn qua một lượt, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Cút hết ra ngoài cho tôi."
Phòng vệ sinh lập tức trở nên im lặng, Cố Hoan từ vòng tay của anh thò đầu ra, cắn môi, có chút không cam lòng nói: "Bây giờ có thể thả tôi xuống rồi chứ?"
Bắc Minh Mặc nhướn mày, đặt cô lên bồn rửa tay.
"Phục vụ đặc biệt đến tận tiệc rượu này sao, tiểu thư, khẩu vị của cô không nhỏ chút nào."
Cố Hoan mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh.
"Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây lúc nãy, nhưng tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải gái." Cố Hoan cắn răng, nói rành rọt từng chữ.
Cố Hoan không thèm để ý đến tên điên này, nắm chặt áo vest bên ngoài, vội vàng nhảy xuống khỏi bồn rửa tay.
Không biết có phải không gian trong phòng vệ sinh hẹp hay không mà Cố Hoan đột nhiên cảm thấy đầu mình nặng trĩu.
"Cô lại giở trò gì nữa?" Bắc Minh Mặc nắm vai cô, lạnh lùng hỏi.
"Đau..." Cổ họng Cố Hoan phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Bắc Minh Mặc cúi đầu xuống, phát hiện ra mặt cô đỏ khác thường, thân thể cũng nóng lên, đáng chết, người phụ nữ này bị người khác bỏ thuốc mà không biết sao?
Ngốc chết được.
"Nóng..." Cô cử động người, tinh thần không tỉnh táo, không biết tại sao, trong ý thức mơ hồ, cô chỉ muốn ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
Hai tay cô ôm chặt eo của Bắc Minh Mặc, dán mặt lên người Bắc Minh Mặc, đôi tay mềm mại của cô vô thức đánh thức dục vọng của người đàn ông.
"Quả nhiên là ra ngoài để bán, kinh nghiệm phong phú như vậy?" Bắc Minh Mặc lạnh lùng chế nhạo.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, Cố Hoan hồi phục lại chút lý trí, cô ngẩng đầu lên, cắn răng, trừng mắt nhìn anh nói: "Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết tôi cũng không thích anh."
Lý trí và dục vọng, cô cảm thấy bản thân sắp bị dằn vặt đến phát điên rồi.
Bắc Minh Mặc nghiêng đầu nói: "Nếu cô cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp cô."
"Trừ khi não tôi bị úng nước thì mới cầu xin anh." Cố Hoan tức giận muốn rời đi.
Nhưng chân của cô vừa chạm đất, thì cả người mềm nhũn, ngã vào lòng Bắc Minh Mặc.
Mùi thơm của phụ nữ xộc vào mũi anh, Bắc Minh Mặc ôm eo Cố Hoan lên, nhấc cô khỏi mặt đất.
Trong tiềm thức, hai chân của Cố Hoan kẹp chặt lấy eo của Bắc Minh Mặc, tư thế vô cùng xấu hổ.
"Sao vậy, như vậy đã không nhịn được rồi?"
Cố Hoan cắn chặt răng, không muốn bản thân phát ra tiếng.
Bên ngoài hiện lên hình bóng hai người, không khí trong phòng vệ sinh cực kỳ ám muội.
Bắc Minh Mặc thay đổi tư thế, ôm chặt Cố Hoan trong tay, mở cửa, đi lên tầng cao nhất của khách sạn.
Chương 6: Người phục vụ.
Trong một phòng của khách sạn, tiếng nước chảy tí tách.
Cố Hoan mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong bồn tắm, trong bồn tắm đầy ắp nước lạnh.
Cô mạnh mẽ ngồi dậy, bọt nước nổi lên, cửa phòng tắm bị người khác mở ra...
"Tỉnh rồi? Tôi còn tưởng cô ngất luôn trong đó." Bắc Minh Mặc mặc áo choàng tắm, trên người còn có chút mùi rượu.
"Anh....Chúng ta...chúng ta..." Cố Hoan trừng mắt, không nói nên lời nhìn anh, tâm trạng kích động.
Bắc Minh Mặc lấy một bộ áo choàng tắm vứt dưới chân Cố Hoan, "Dựa vào cô, tôi không thèm."
Ngữ khí vô cùng ngạo mạn, thái độ kinh thường.
Cố Hoan tức giận giơ nắm đấm lên sau lưng anh, có điều, anh vẫn được xem là chính nhân quân tử, không hề...
Lễ phục lúc mặc đến giờ không thể mặc được nữa, Cố Hoan thảm hại đi khỏi căn phòng đó, thì tình cờ gặp Lý Đỉnh Thành ở thang máy.
Lý Đỉnh Thành tức giận nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đó của cô thì bắt đầu chửi mắng.
"Cố Hoan! Ngay cả phục vụ một người đàn ông cô cũng không phục vụ tốt sao, phí công tôi cố ý đưa cô vào đây, đúng là phế vật."
Trước cơn tức giận của Lý Đỉnh Thành, cô đột nhiên hiểu ra vì sao hắn lại bảo cô đến đây.
Bỗng nhiên, cả người cô lạnh toát, từ đầu đến chân.
Cô cắn răng, trừng mắt lên nhìn Lý Đỉnh Thành, tay nắm thành nắm đấm.
Hóa ra...
Cái gọi là xã giao, hóa ra là muốn cô trở thành nữ phục vụ cao cấp...
"Lý Đỉnh Thành, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, thì ông đã đến đây để cáo trạng."
"Tính sổ? Cố Hoan, tôi tính trăm phương ngàn kế, thông qua biết bao nhiêu người, mới có được cơ hội này, cô thì hay rồi, chỉ biết phá hỏng việc." Lý Đỉnh Thành chỉ tay vào mũi Cố Hoan mắng mỏ.
"Nếu như không phải cô có chút sắc đẹp, lại còn nghe lời, lại có dáng vẻ thanh thoát bụi trần, thì tại sao tôi lại dùng cô? Chẳng nhẽ là vì nhìn trúng khả năng làm việc của cô sao?"'
Cố Hoan tức giận giơ tay lên, muốn tát Lý Đỉnh Thành một cái.
"Sao vậy? Muốn đánh tôi? Cố Hoan, cô tự nhìn lại bản thân mình xem xem mình đang đứng ở đâu?" Lý Đỉnh Thành tức giận hất tay Cố Hoan.
Cả người Cố Hoan theo đà đó ngã xuống đất.
"Cố Hoan! Đừng cho rằng phá hỏng chuyện của tôi thì không phải chịu trách nhiệm. Ba cô còn đang ngồi trong tù hả? Đợi hôm nào tôi sẽ tìm mấy anh em an ủi ba cô một chút! Ồ, không biết sức khỏe của mẹ cô có chịu nổi đả kích này không?"
Lý Đỉnh Thành đột nhiên cười đầy xấu xa khiến cho Cố Hoan rùng mình.
Cô lắp bắp nói: "Ông, ông muốn làm gì, ông không được làm bậy."
"Sao vậy, sợ sao?"
Lý Đỉnh Thành cười đầy ngạo mạn, "Chút bản lĩnh nhỏ bé của Cố gia căn bản không làm khó được tôi! Cố Hoan, cô nghe cho rõ, trừ khi cô lấy được hạng mục từ tay của chủ tịch Bắc Minh, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Tôi sẽ cho cả Cố gia chết cùng cô."
Nói xong, hắn hung dữ nhổ nước bọt xuống đất.
Trong lúc Cố Hoan thất thần rời khỏi khách sạn thì nhận được điện thoại của nhà cô gọi tới, Vu Phân hoảng hốt nói trong điện thoại: "Hoan Hoan, không thấy Dương Dương đâu cả! Lúc nãy mẹ xuống lầu đổ rác, về nhà thì phát hiện không thấy Dương Dương đâu hết."