Lúc này Trình Trình vẫn đang được Cố Hoan ôm chặt trong tay.
Cố Hoan cũng không thèm khách khí nói:" Tôi phải về nhà rồi, chúng ta ai về nhà nấy, được chưa?" Lúc đó Cố Hoan nói có dùng chút lực, thả lỏng Trình Trình ra, Trình Trình nhân cơ hội chạy nhanh đến nỗi không nhìn được bóng dáng cậu bé.
"Dương Dương" Cố Hoan muốn đuổi theo nhưng bị Bắc Minh Mặc kéo tay lại nói: " Đưa tôi đi."
" Vậy anh đợi tôi một chút, tôi phải đưa con trai tôi về."
" Dương Dương" Cố Hoan vừa đi trên đường vừa gọi lớn, cuối cùng nhìn thấy cậu bé từ đằng sau một cái cột đi ra " Mẹ phải đến bệnh viện một chuyện, con.."
Trình Trình lập tức ngẩn đầu lên, nói: " Mẹ, con có thể tự về nhà ạ."
Người ba kia không có cậu vẫn sống rất tốt!.
Hừ, trong lòng Trình Trình rối bời, mình sẽ không bao giờ về nhà nữa!
Cố Hoan đưa Trình Trình lên xe taxi, sau đó chụp lại biển số xe, Trình Trình phải nói ba lần là sau khi về nhà sẽ gửi tin nhắn cho cô thì cô mới yên tâm để Trình Trình trở về một mình.
Bên này, Bắc Minh Mặc lạnh lùng đứng chờ Cố Hoan lái xe đến l, sau đó, anh lên xe ngồi vào ghế phụ lái rồi đóng cửa xe lại.
Đột nhiên, mùi rượu nhanh chóng lan tỏa khắp xe, dường như mùi vị tình ái đang len lỏi giữa cô và anh, từng chút một...
Chiếc xe như một mũi tên, cọ xát lên mặt đường, khi quành vào đường nhỏ thì không cẩn thận xảy ra va chạm nhỏ, xe dừng lại trước cổng của bệnh viện trung tâm của thành phố A.
" Đến rồi" Cố Hoan thở phào một hơi nói.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng, u ám như quỷ hút máu.
Im lặng một lúc lâu, anh mới nghiến răng nói:" Cố Hoan, chết tiệt, rốt cuộc cô có bằng lái xe không vậy?"
" À... Có thì có, có điều..." Hai vai cô run lên, nhìn về phía trầy xước của xe, cười hối lỗi," Tôi chưa từng lái xe trên đường..."
Dường như trên đầu Bắc Minh Mặc đang có ba con quạ bay ngang qua.
" Chết tiệt!" Từ trước tới giờ anh vẫn luôn là người bình tĩnh, nhưng lúc này anh không thể nào bình tĩnh nổi," Không biết lái xe thì sao không nói sớm? Ốc heo. à hay là bị gì, chuyện này mà cũng đùa được?"
" Này, anh đủ chưa đó!" Cố Hoan bực bội ngắt lời anh " Này, tôi cũng có lòng tự trọng của mình nhé! Lái xe cho anh, anh còn ghét bỏ, có giỏi thì anh tự mình lái xe sau khi uống rượu đi."
Câu nói này khiến anh không thể nói thêm câu nào. Hơi rượu xộc lên đầu anh, anh có chút đau đầu.
Anh thở dài một cái, lúc này Đại Nhi đang ở bệnh viện, anh không có tâm trạng đôi co với cô
Nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, anh nói lạnh lùng," Xuống xe, đi vào với tôi."
" Cái gì?" Cố Hoan không vui vẻ, bám chặt tay vào tay lái," Tôi không phải người nhà anh, tôi không vào! Tôi phải đi về ngủ."
Bắc Minh Mặc xuống xe. Đi qua bên kia mở cửa xe ra.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô," Đây là mệnh lệnh, không phải dò hỏi, cô không có quyền lựa chọn."
Nói xong, anh giơ tay ra ôm eo cô.
Đem cô ra khỏi xe.
Trên cả đoạn đường, cô vẫn đấu tranh," Tôi không đi, tôi không đi.." Mặc kệ cô nói thế nào thì anh vẫn kéo cô đến khu trị bệnh.
......
Yên tĩnh.
Sự yên tĩnh bao trùm cả khu trị bệnh.
Cố Hoan không tình nguyện đứng sau lưng Bắc Minh Mặc, không dám lên tiếng.
Bắc Minh Chính Thiên vừa nhìn thấy Bắc Minh Mặc thì cơn giận lại nổi lên.
" Nghiệp chướng! Cuối cùng mày cũng đến rồi sao? Mày nhìn xem Đại Nhi bị mày hủy hoại thành ra thế nào?" Bắc Minh Chính Thiên chỉ tay vào phòng bệnh qua ô cửa kính,. hét lên," Mày bảo tao làm sao ăn nói với thị trưởng Bùi? Người con trai không có chí tiến thủ của tôi hại vợ chưa cưới của nó tự sát!"
Cố Hoan sững sờ.
Từ sau lưng Bắc Minh Mặc ngó trộm qua ô cửa kính.