Cuối cùng, Dương Dương dường như đã đưa ra một quyết định rất lớn: " Ừm! Baba người chim của tao nhất định giống với baba của Trình Trình, tao nhất định phải gặp được baba tao mới cam tâm! Như vậy, cho dù tao rời khỏi đây thì cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa! Ừm, quyết định như vậy đi."
" Gâu.." Bối La sủa.
Tập đoàn Bắc Minh.
Đột nhiên, có dòng nước lạnh phun ra
Cố Hoan nhìn một cái.
Sau đó nhanh chóng mở ô trong tay ra
Áo... dòng nước trút hết lên ô.
Cố Hoan may mắn thoát nạn.
Mà hành động ngu ngốc của Lâm Đạt đã chọc giận cô.
Một đêm không được ngủ, cô đã tức lắm rồi.
" Cố Hoan! Cô.."
Lâm Đạt khó tin nhìn ô trong tay của Cố Hoan.
Cố Hoan lạnh lùng nhìn Lâm Đạt một cái rồi từ từ cụp chiếc ô dính nước xuống," Lâm Đạt, cô thật là ngu ngốc khi dùng một chiêu hai lần, thủ đoạn quá thấp rồi."
Nói xong, cô bước ra khỏi thang máy.
Cô thẳng lưng lên, đi thẳng đến phòng làm việc của Bắc Minh Mặc.
Cô phát hiện, căn phòng vốn dĩ bị ngăn cách của chủ tịch lúc này lại có chút khe hở.
Cô tò mò tiến lên vài bước, lờ mờ nghe thấy tiếng cười nói của phụ nữ...
Cô cau mày lại trong tiềm thức.
Sự đào hoa của người đàn ông này đúng là một thảm họa.
Bùi Đại Nhi vì anh ta mà tự sát vậy mà giờ đây anh ta lại cười nói tục tĩu với người phụ nữ khác trong văn phòng.
Cô càng nghĩ càng tức, bắt cô đi làm sớm như vậy vì để nhìn thấy cảnh anh ta với người phụ nữ khác hôn nhau sao!?
Nghĩ đến mấy tiếng trước, cô nghĩ đến lời anh ta nói, đó là không thể chấp nhận cưới người phụ nữ không yêu làm vợ.
Cô suýt nữa bị lời nói này làm cảm động.
Aiz!
Khốn nạn vẫn là khốn nạn.
Nhìn một cái là biết.
Cố Hoan chuẩn bị quay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói từ trong phòng truyền ra.
" Thư ký Cố, đi pha 2 ly trà rồi đem vào đây."
Đôi mắt của Bắc Minh Mặc dường như có thể nhìn xuyên qua tường vậy, anh đã nhìn thấy cô.
Cố Hoan thầm chửi trong lòng rồi ngoan ngoãn đi pha trà.
Sau đó,. giả nhân giả nghĩa đi vào phòng chủ tịch.
Trên miệng nở nụ cười ranh mãnh.
" Chủ tịch, trà mà anh cần.."
Cô vừa nói xong thì người phụ nữ ngồi đối diện với Bắc Minh Mặc quay đầu lại.
Bàn tay bưng trà của Cố Hoan khẽ run lên.
Trà suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Người phụ nữ đó nhìn Cố Hoan một cái, sau đó, làm như không có chuyện gì, quay đầu lại tiếp tục nói cười với Bắc Minh Mặc.
" Haha, anh Bắc Minh Mặc thật là tài giỏi, kỷ lục mà anh ghi được tại cuộc thi thiết kế kiến trúc Châu Âu đến giờ vẫn chưa có ai phá vỡ được. Chẳng trách mẹ em luôn ca ngợi anh, nói là nếu như có cơ hội nhất định phải học theo anh."
Sự ái mộ trong mắt của người phụ nữ đó hiện lên rõ ràng.
Cố Hoan đưa trà đến trước mặt hai người họ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện trước kia của Bắc Minh Mặc.
Cô luôn cho rằng, anh chỉ đơn giản là phú nhị đại.
Không ngờ anh lại có được những thành tựu rực rỡ trong lĩnh vực kiến trúc như vậy.
" Quá khen rồi." Bắc Minh Mặc nhàn nhạt nói, " Đây đều là những chuyện cũ rồi." Anh liếc nhìn tách trà mà Cố Hoan đưa tới.
Cố Hoan nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng rực.
Bắc Minh Mặc không nghĩ gì, cầm ly trà lên, nho nhã nhấp một ngụm...