• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Vu Phân cắt đứt những suy nghĩ linh tinh của Cố Hoan, cô trả lời:" Con tìm thấy rồi. Đúng là tự rơi vào hang cọp mà. Có kiểu ông chủ như này đúng là đen đủi tám đời. Còn khó hâù hạ hơn hoàng đế thời xưa... Con là một tiểu thái giám, không những phải quản chính cung mà còn phải quản cả hậu cung của anh ta... Đúng là phiên bản hiện đại của " Chân Hoàn Truyện" mà"



Vừa nhắc đến Bắc Minh Mặc, Cố Hoan lập tức, tức giận.



Vu Phân nghe thấy vậy thì không nhịn được cười" Con nên cười trộm đi, trong " Chân Hoàn Truyện" những người thê thảm nhất đều là phi tần và nha hoàn, con là thái giám thì vô gì mà thê thảm.'



* Ôi mẹ, thái giám mà không thảm sao, có thể bị chém đầu bất cứ lúc nào, hơn nữa còn bị hoàng đế hành hạ đến mệt nhừ.."



"Aaaaa..."



Trong nhà Bắc Minh.



Mặt trời vừa mới ló ra, trời đất cũng mới lười biến vươn tay ra.



Trong sân vườn nhà Bắc Minh lại tràn đầy sức sống.



" Gâu gâu gâu.."



Vài tiếng sủa vang lên, rạch ngang bầu trời im lặng.



Giọng con chó run lên và nhỏ dần.



Lá cây cũng bắt đầu đu đưa trong làn gió nhẹ.



Dương Dương chạy theo đằng sau Bối La. Vừa chạy vừa hét.



" Gâu gâu..."



Bối La quay đầu lại nhìn Dương Dương, đặt biệt là đồ trong tay Dương Dương, Bối La sợ hãi, càng chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa run rẩy.



Kết quả là vì Bối La căng thẳng quá nên mới chạy vài bước thì đâm đầu vào tường.



" Ẳng..." Bối La thảm thiết kêu lên, nó cảm thấy hoa mắt, ngôi sao quay vòng vòng trên đầu.



Thân hình lắc lư rồi ngã xuống đất.



Lúc đó, đám người giúp việc ở cạnh đấy nhìn thấy vậy thì cười thầm, nhưng không có ai dám đứng ra giúp Bối La đứng dậy.



Dương Dương đuổi đến nơi thì thở phì phò, sau đó nhìn Bối La ngã dưới đất một cái.



Chán ghét nói: " Nói là mày ngốc, mày còn không tin! Người ta nói khi chó mà vội thì còn nhảy qua tường, còn mày thì trực tiếp đâm đầu vào tường, đúng là vô dụng! Aiz...."



" Gâu gâu..." Bối La đứng trong góc tường, còn chưa hết chống mặt thì vội vàng đứng lên.



Nó mở to mắt ra, nhìn Dương Dương bằng ánh mắt ngu ngốc.



Biểu tình đáng thương như muốn nói: bỏ qua cho tôi đi, là một con cún, sinh ra đã xấu xí và ngốc là không phải lỗi của tôi, tôi vô tội...



Dương Dương thở dài, trong tay vẫn còn đang cầm thứ nóng bỏng kia.



Quỳ nữa người xuống, một giơ vật nóng bỏng đó đến gần Bối La, một bên lẩm bẩm.



" Ngoan, bà nội nói rằng baba không thích mày, là vì mày quá xấu, mày là đứa xấu nhất trong những đứa xấu. Thân là một con cún, mày không thể xấu đến thế được, biết không... Baba cũng là vì thấy mày quá xấu nên không hay về nhà, nên cho đến bây giờ tao còn chưa được gặp baba, nào Cái Cầu, tao sẽ nhẹ nhàng..."



Bối La nhìn vật đáng sợ trong tay Dương Dương đang tiến tới gần.



Cả người run rẩy, lùi từng bước một, mãi cho đến khi lùi đến bức tường, nó mới nhận ra nó không còn đường thoát...



" Gâu gâu gâu.." Cứu mạng, giết chó rồi..



" Ngoan, Cái Cầu ngoan..." Dương Dương cười tươi tắn." Vì để nhìn baba một cái, để baba không còn vì mày mà không về nhà nữa, tao chỉ còn cách làm thẳng bộ lông của máy ra! Chịu đựng một chút, nhắm mắt rồi mở mắt ra là sẽ không còn đau nữa..."



Nói xong, Dương Dương đặt bàn ủi hơi nước trong tay lên.



Cuối cùng, cậu bé đặt lên bộ lông xù của Bối La một cách mạnh mẽ, xuống tay rồi..



Xòe xòe xòe, tiếng cháy vang lên.



" Gâu gâu..." Tiếng sủa đầy thảm thương vang lên trong nhà Bắc Minh.



Những người giúp việc cũng không nhịn được cười nữa.



Rốt cuộc tiểu thiếu gia Trình Trình lấy đâu ra chủ ý xấu xa này nữa!



Làm lông của Bối La xẹp xuống nhìn sẽ không đẹp hơn sao?



Nếu đẹp hơn thì còn gọi là Bối La không?



Một lúc sau, tiếng chó ngừng sủa hẳn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK