• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cảnh Văn hít sâu một hơi, cố gắng buộc bản thân bình tĩnh lại. Anh đứng dậy, đỡ Lâm Bắc Thạch xuống lầu, lái xe đưa cậu đến bệnh viện gần nhất.

Lâm Bắc Thạch sốt quá cao, tình trạng đã không còn đơn giản là sốt thông thường.

"Là do lao lực quá độ dẫn đến suy giảm miễn dịch," bác sĩ nói, "sau đó bị nhiễm khuẩn gây viêm phổi nhẹ và sốt cao."

"Mấy người trẻ các cậu, lúc nào cũng bất cẩn, không chú ý đến sức khỏe," bác sĩ khiển trách, "sốt đến gần 40 độ mới đến, muộn thêm chút nữa là nghiêm trọng quá rồi."

"Trước tiên nằm viện theo dõi một đêm," bác sĩ dặn dò Lục Cảnh Văn, "mai hết sốt thì lấy thuốc rồi xuất viện."

"À đúng rồi, ngài Lục, bạn anh trông có vẻ sức khỏe không tốt lắm đâu," bác sĩ nói tiếp, "sau khi khỏi bệnh, nên cho cậu ấy đi kiểm tra sức khỏe tổng quát."

Lục Cảnh Văn nghe vậy nói: "Cảm ơn bác sĩ."

Sau khi tiễn bác sĩ, Lục Cảnh Văn ra sảnh thanh toán viện phí ở máy tự động, rồi quay lại phòng bệnh của Lâm Bắc Thạch. Anh lấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh Lâm Bắc Thạch.

Lúc này, trái tim đang đập thình thịch của Lục Cảnh Văn mới dần dần bình tĩnh lại.

Lâm Bắc Thạch vẫn còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, quầng thâm dưới mắt rất rõ, trông như đã nhiều ngày không ngủ ngon giấc.

Tay trái cậu đang truyền dịch, Lục Cảnh Văn sợ tay cậu bị đè nên nhẹ nhàng dời tay Lâm Bắc Thạch một chút.

Khi dịch chuyển tay, Lục Cảnh Văn phát hiện Lâm Bắc Thạch gầy đi rất nhiều, xương cổ tay nhô lên, trông rất rõ, vừa gầy lại trắng bệch.

Lục Cảnh Văn nhíu mày, thảo nào lúc nãy anh chỉ dùng một tay đã dễ dàng nắm lấy hai tay Lâm Bắc Thạch khóa ra sau.

Sao lại để bản thân ra nông nỗi này, tiều tụy đến mức biến dạng.

Lâm Bắc Thạch ngủ mê man rất lâu, cậu quá mệt mỏi, mệt đến nỗi không thể mở mắt.

Nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn khiến cậu giãy giụa tỉnh giấc.

Lúc tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng, cậu vừa mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy một người đang ngồi bên giường.

Lục Cảnh Văn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Bắc Thạch liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển ánh mắt về phía trần nhà trắng xóa.

Lại vào viện rồi à.

Cậu vẫn chưa hết sốt, người vẫn còn nóng ran, cổ họng cũng khô rát, đau đớn. Cậu khó khăn chống người dậy, muốn xuống giường đến chỗ máy nước lấy một cốc nước.

Nhưng cậu chỉ vừa động đậy, Lục Cảnh Văn đã mở mắt.

Anh đã thức trắng cả đêm.

Anh cũng không biết tại sao mình không gọi hộ lý mà lại ngồi đây, nhìn Lâm Bắc Thạch suốt cả đêm.

Lâm Bắc Thạch ngủ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại cau mày vì mơ thấy gì đó, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, dường như giây tiếp theo sẽ vỡ vụn.

Còn Lục Cảnh Văn như một pho tượng bất động, ánh mắt nhẹ nhàng đặt trên người Lâm Bắc Thạch.

Cho đến khi Lâm Bắc Thạch tỉnh dậy.

Lâm Bắc Thạch cẩn thận ngước mắt nhìn Lục Cảnh Văn, thật kỳ lạ, không hiểu sao, chỉ một cái liếc mắt, Lục Cảnh Văn đã hiểu được ý của Lâm Bắc Thạch.

"Đừng cử động," Lục Cảnh Văn đứng dậy, anh chỉ vào chai truyền dịch trên đầu Lâm Bắc Thạch, nhẹ giọng nói, "Để tôi đi lấy cho."

Cốc nước ấm được đưa đến tay Lâm Bắc Thạch, cậu khàn giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

Cả hai chìm vào một khoảng lặng khó tả.

Lâm Bắc Thạch uống từng ngụm nước nhỏ, mong sao cốc nước này mãi mãi không hết, như vậy cậu sẽ không phải nói chuyện nữa.

Nhưng mong muốn này tất nhiên là không thành hiện thực, chiếc cốc giấy dùng một lần trống không được Lục Cảnh Văn nhận lấy, đặt lên tủ đầu giường.

Hai người lại im lặng nhìn nhau một lúc, như thể đang đối đầu trong im lặng.

Cuối cùng, Lục Cảnh Văn là người lên tiếng trước.

Anh đi thẳng vào vấn đề: "Hôm qua cậu làm sao vậy?"

Lời vừa dứt, phòng bệnh im lặng một lúc lâu, rồi Lâm Bắc Thạch nhỏ giọng lên tiếng: "Tôi cần tiền."

Một câu nói, đơn giản, rõ ràng. Vì cần tiền, nên cậu tự nguyện dâng hiến, muốn làm bạn giường của Lục Cảnh Văn.

Lục Cảnh Văn im lặng một hồi, như ma xui quỷ khiến, mở miệng: "Cậu có thể vay tôi."

Lâm Bắc Thạch khựng lại vì câu nói này của Lục Cảnh Văn, rồi nở một nụ cười với anh: "Cảm ơn, nhưng tôi không trả nổi."

"Bây giờ tôi không xu dính túi, không nhà để về..." Lâm Bắc Thạch chỉ vào chiếc cốc nước dùng một lần trên tủ đầu giường, "Ngay cả một cái cốc nước cũng không mua nổi."

"Tôi biết tối qua tôi đã làm rất không đúng, tôi xin lỗi ngài," Giọng Lâm Bắc Thạch rất nhỏ, "Là tôi quá xúc động, ngài đừng chấp nhặt với tôi."

Nói xong, cậu lại rúc vào trong chăn, chỉ để lại cho Lục Cảnh Văn một cái gáy đen nhánh.

Lục Cảnh Văn im lặng nhìn cái đầu tóc bù xù ấy, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Không lâu sau, Lâm Bắc Thạch nghe thấy Lục Cảnh Văn đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Cậu rúc trong chăn ho khan vài tiếng, rồi nhắm mắt lại.

Nhưng cậu không ngờ mười phút sau, Lục Cảnh Văn lại quay trở lại.

"Lâm Bắc Thạch?"

Lâm Bắc Thạch nghe thấy Lục Cảnh Văn gọi tên mình.

Giọng nói rất nhẹ, dường như không chắc cậu đang ngủ hay tỉnh, nên cố ý hạ thấp giọng, nghe dịu dàng đến lạ.

Lâm Bắc Thạch từ từ xoay người, chỉ hé mắt nhìn Lục Cảnh Văn.

Đôi mắt xám trong veo ấy ánh lên một chút nước.

Lục Cảnh Văn khựng lại.

Trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm qua, ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau trong khoảnh khắc.

Anh hơi mất tự nhiên dời mắt đi, đặt bát chè hạt sen ngân nhĩ trên tay lên tủ đầu giường.

"Ăn chút gì đi cho ấm." Lục Cảnh Văn nói.

Lâm Bắc Thạch lại không dám động đến bát chè anh đặt trên tủ, cậu sợ lại là một loại thuốc bổ đắt tiền nào đó, giá trên trời.

Viện phí đã được trả rồi, nhưng những khoản khác thì thôi.

Cậu nhắm mắt lại, lắc đầu: "Tôi không đói."

Vừa dứt lời, bụng cậu liền phản chủ, phát ra một tiếng kêu ùng ục.

Lục Cảnh Văn: "... Không đói à?"

Lâm Bắc Thạch: "......"

Cậu chỉ muốn ấn cái bụng của mình xuống.

"Ăn một chút đi," Lục Cảnh Văn thở dài, có chút bất lực, "Như vậy mới mau khỏi bệnh."

Đến nước này, Lâm Bắc Thạch cũng không thể từ chối nữa, đưa tay lấy bát chè, chậm rãi ăn.

Lục Cảnh Văn lặng lẽ ngồi bên cạnh, vừa suy nghĩ về những lời Lâm Bắc Thạch vừa nói, vừa nhìn cậu ăn hết bát chè.

Giống như một con mèo nhỏ.

Anh đột nhiên nhớ đến buổi tư vấn tâm lý hôm qua, Andrew Mond đã khuyên anh nên phát triển một mối quan hệ thân mật.

Lục Cảnh Văn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

Andrew Mond đã khuyên anh rất lâu rồi, hơn nữa... thử một mối quan hệ như vậy đối với anh cũng không có hại gì, nếu thực sự không được thì dừng lại là được.

Anh có được thứ mình muốn, còn được thử thứ mình muốn thử, tiện đôi đường.

Lục Cảnh Văn thầm nghĩ.

Nhưng vị Lục tổng anh minh lúc này hoàn toàn không nghĩ đến một vấn đề khác, thứ anh muốn thử dường như không thể mua được bằng tiền. Nếu Andrew Mond và Phương Diên Đình ở đây, họ sẽ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người bạn thân của mình, nghi ngờ anh bị sắc đẹp làm mờ mắt.

Bên kia, Lục Cảnh Văn vẫn đang suy nghĩ.

Hơn nữa... nếu sau này nhất định phải cùng một người sống hết đời... Ánh mắt Lục Cảnh Văn dừng lại trên người Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch dường như cũng là một lựa chọn không tồi.

Ít nhất... suy nghĩ của Lục Cảnh Văn lúc này rất đơn giản và thực tế, cậu rất đẹp.

Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy hơi cạn lời vì suy nghĩ của mình, sao lại giống mấy thằng công tử bột háo sắc vậy chứ.

Mất mặt quá.

Anh không khỏi nhớ đến lời của Mạnh Hạc Lan, thực sắc, tính dã, là bản năng của con người.

Bên kia, Lâm Bắc Thạch không biết Lục Cảnh Văn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong lòng, cậu từ từ đặt bát xuống.

Tiếng bát chạm nhẹ vào mặt bàn kéo Lục Cảnh Văn trở lại thực tại.

"Nếu cậu cần tiền," Lục Cảnh Văn nói, "không nhất thiết phải làm bạn giường của tôi."

Tim Lâm Bắc Thạch đập thình thịch, nhìn Lục Cảnh Văn với vẻ khó tin, cho rằng vị tinh anh giàu có này mới bị lừa đá vô đầu.

"Gì ạ?"

Không làm bạn giường, vậy thì làm gì?

Trong tòa nhà Hồng Mậu, Tôn Nam Đào tay cầm cà phê, tay ôm tài liệu, thấy Tưởng Vân một mình bước ra từ thang máy, liền gật đầu chào: "Chào buổi sáng!"

Tưởng Vân cũng đáp lại lời chào, rồi hỏi: "Lục tổng đến chưa?"

"Chưa thấy đâu," Tôn Nam Đào nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói, "Lạ thật, tôi làm ở Hồng Mậu năm năm rồi, lần đầu tiên thấy Lục tổng giờ này mà vẫn chưa đi làm."

"Một người cuồng công việc chưa từng xin nghỉ phép năm nào, bệnh cũng phải truyền nước biển mà vẫn họp hành liên tục ba buổi," Tôn Nam Đào không thể hiểu nổi, "Giờ này mà chưa đến, tin nổi không?"

"Tôi còn đang nghi ngờ không biết anh ấy có gặp tai nạn trên đường đến không, vội vàng gọi điện hỏi xem khi nào đến," Tôn Nam Đào nói, "Anh ấy bảo có việc riêng cần xử lý, tạm thời chưa đến được."

"Vậy chắc là việc rất quan trọng." Tưởng Vân nói, "Nếu không thì anh ấy chắc chắn sẽ không trễ đâu."

Tôn Nam Đào hoàn toàn đồng ý: "Chắc vậy rồi."

Vừa dứt lời, điện thoại anh ta reo lên, nhìn thì ra là Lục Cảnh Văn gọi đến, vội vàng bắt máy: "Lục tổng."

Đầu dây bên kia, giọng Lục Cảnh Văn rất nhỏ, như sợ làm ồn ai đó: "Nam Đào, giúp tôi soạn một bản hợp đồng."

"Vâng, Lục tổng, xin hỏi là hợp đồng gì ạ?" Tôn Nam Đào uống một ngụm cà phê, mở máy tính.

Đầu dây bên kia, giọng Lục Cảnh Văn nghiêm túc —

"Hợp đồng tình yêu."

"Phụt—"

Tôn Nam Đào kinh ngạc đến mức phun cả ngụm cà phê nóng lên màn hình.

- --

Lily: Nhặt được bé chồng mang về chăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK