Trong văn phòng tổng giám đốc của tòa nhà Hồng Mậu, cây La Hán Tùng cổ thụ lại đâm chồi non, trên lá đọng những giọt nước long lanh.
Điện thoại đặt trên bàn làm việc vẫn đầy pin, Lục Cảnh Văn vừa từ phòng họp bên cạnh trở về, tiện tay cầm điện thoại lên xem, tin nhắn khá nhiều, trong đó có cả ảnh chụp Phúc Thọ do bệnh viện thú y gửi tới.
Ban ngày Lâm Bắc Thạch phải đi học, Lục Cảnh Văn phải đi làm, để một bé mèo mới hơn một tháng tuổi ở nhà một mình cũng không ổn, anh bèn gửi mèo tới bệnh viện thú y gần Lư Nam nhờ họ chăm sóc ban ngày, tối lại đón về.
Tôn Nam Đào cũng bước vào văn phòng, xác nhận lịch trình tiếp theo cho Lục Cảnh Văn.
"Lục tổng," Tôn Nam Đào gạch bỏ cuộc họp vừa kết thúc, nói, "Ngài đã đặt lịch hẹn tư vấn tâm lý lúc mười giờ sáng nay tại bệnh viện Hoà Tâm, nhưng ngài vừa nói mười giờ rưỡi phải họp với các quản lý chi nhánh nước ngoài."
"Vậy nên," Tôn Nam Đào hỏi, "Cần dời lịch tư vấn sang chiều mai không ạ? Chiều mai ngài có một khoảng thời gian trống."
"Vậy thì chiều mai đi." Lục Cảnh Văn nói.
Tôn Nam Đào gật đầu, điều chỉnh lại lịch trình, đặt tài liệu Lục Cảnh Văn cần lên bàn, rồi mới ra khỏi phòng.
Vì vậy, đến chiều hôm sau, Andrew Mond mới thấy Lục Cảnh Văn đến bệnh viện.
Chàng trai tóc nâu xoăn mặc áo blouse trắng, túi áo cài ba cây bút, tình cờ gặp Lục Cảnh Văn ở hành lang. Anh ta thoáng chút ngạc nhiên khi thấy Lục Cảnh Văn, sau đó vui ra mặt: "Tôi cứ tưởng tháng này cậu lại không đến nữa chứ."
Lục Cảnh Văn thản nhiên đáp: "Sao lại thế được."
"Lục à," Andrew Mond thở dài, "Cậu có tiền án đấy nhé."
Từng có lần vì công việc mà nửa năm không bước chân vào phòng tư vấn tâm lý, Lục Cảnh Văn khẽ nhướng mày, nói: "Vậy tôi vào trước đây, lát nữa nói chuyện."
Andrew Mond làm dấu OK.
Đến khi Lục Cảnh Văn bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, đã đến giờ tan làm của khoa khám bệnh.
Andrew Mond đã thay đồ thường phục, đang dán điện thoại vào tai nói chuyện, tiếng Nga lẫn tiếng Trung léo nhéo vang lên. Lục Cảnh Văn đi đến gần, nghe thấy anh ta nói lời tạm biệt với đầu dây bên kia: "Пока! (Tạm biệt!)"
Rồi anh ta bỏ điện thoại vào túi.
"Khổ quá, Lục à," Andrew Mond cúp máy, lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại, than thở với Lục Cảnh Văn, "Bị giục cưới thật đáng sợ, không dám tưởng tượng trước đây cậu đã trải qua những ngày tháng thế nào."
Từng bị ông nội ép đi xem mắt vô số lần, Lục Cảnh Văn nghe vậy thở dài.
"Tuần sau lại phải đi xem mắt rồi," Andrew Mond rầu rĩ, "Chúc tôi may mắn đi."
Nói xong anh ta vỗ đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Tối nay cậu và Lâm rảnh không?"
"Đã nói là mời hai người ăn cơm rồi mà," Andrew Mond không quên lời hứa, "Gọi Phương cùng đi nữa."
"Hôm nay thứ Tư," Lục Cảnh Văn nhớ tới hình ảnh Lâm Bắc Thạch miệt mài học tập, "Em ấy còn phải học thêm buổi tối, chắc không đến được."
Thời gian của học sinh lớp 12 quý giá từng phút từng giây.
"Vậy à," Andrew Mond nghe vậy cũng không ép, "Vậy tôi đợi khi nào Lâm rảnh rồi mời sau."
Hai người vừa trò chuyện vừa sóng vai bước ra khỏi bệnh viện.
Qua lời nói, Andrew Mond có thể cảm nhận được, chỉ cần nhắc đến những chuyện liên quan đến Lâm Bắc Thạch, giọng điệu của người bạn này sẽ vô thức trở nên dịu dàng và trìu mến, dường như bất cứ điều gì liên quan đến Lâm Bắc Thạch đều là điều anh vô cùng trân trọng.
Không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Vừa đi, Andrew Mond vừa hỏi tiếp: "Vừa nãy chưa kịp hỏi, dạo này các cậu sao rồi? Ổn hết chứ?"
"Rất tốt, hòa thuận, em ấy rất ngoan," Lục Cảnh Văn khẽ đáp, "À đúng rồi, tôi và em ấy... em ấy đang nuôi một con mèo."
Andrew Mond khựng lại.
"Cậu nuôi mèo á?!"
Giọng Andrew Mond đầy ngạc nhiên, âm lượng hơi cao, có chút không thể tin được.
"Ừ, nuôi một con."
Giọng Lục Cảnh Văn tràn ngập sự dịu dàng, vẻ mặt nghiêm nghị và sắc bén thường ngày cũng giãn ra: "Nhặt được ở hầm để xe, em ấy muốn nuôi, nên giữ lại."
Anh vừa nói, vừa nhớ tới dáng vẻ Lâm Bắc Thạch áp trán vào đầu con mèo: "Là một bé mèo tam thể lông dài, mới một tháng tuổi."
Ngừng một chút, Lục Cảnh Văn lại khẽ bổ sung: "Rất đẹp."
"Trời đất," Andrew Mond nói, "Tôi cứ tưởng cậu sẽ không nuôi động vật nữa chứ."
Những chuyện năm xưa đã giáng một đòn nặng nề lên Lục Cảnh Văn. Ông cụ Lục bệnh nặng, tâm lý bất an, lại cho rằng xu hướng tính dục của Lục Cảnh Văn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, nên bắt đầu ra tay đàn áp cháu trai từ mọi mặt, ép buộc anh phải trở nên "nam tính" hơn.
Ngay khi Tống Nhã Đồng, người có thể che chở cho Lục Cảnh Văn, vừa ra nước ngoài, ông cụ liền hành động.
Ông chuyển trường cho Lục Cảnh Văn, cấm anh giao du với bất kỳ nam sinh nào ngoài người thân, ngay cả Phương Diên Đình, bạn từ thuở nhỏ cũng không ngoại lệ.
Để khiến Lục Cảnh Văn ngoan ngoãn nghe lời, ông cụ đã nhắm vào những chú mèo của anh. Cả ba con mèo đều bị đem cho người khác. Ông cụ hứa nếu Lục Cảnh Văn thay đổi, ông sẽ đón chúng về. Tuy nhiên, một trong ba con mèo đã bị xe tông chết khi đang cố gắng chạy về tìm Lục Cảnh Văn, ngay gần nhà. Anh đã nhặt xác nó mang về. Một con khác tuổi đã cao, không lâu sau khi bị đưa đi thì chết, Lục Cảnh Văn cũng đòi lại thi thể nó. Con còn lại tuy chạy về được và được Lục Cảnh Văn giấu trong tầng hầm, nhưng lại ăn phải thuốc chuột.
Không ai biết tại sao trong nhà lại có thuốc chuột rải giống như thức ăn cho mèo trong hai ngày đó.
Con mèo tam thể cuối cùng nằm mềm oặt trên tấm thảm, mắt nhắm nghiền, không một động tĩnh.
Lục Cảnh Văn mười sáu tuổi lặng lẽ nhìn con mèo, anh ngồi xổm xuống, run rẩy bế con mèo đã cứng đờ lên.
Cú sốc này khiến Lục Cảnh Văn từ chối tiếp xúc với bất kỳ con mèo nào khác trong suốt hai ba năm sau đó, và phải mất đến năm sáu năm điều trị tâm lý anh mới dám chạm vào mèo trở lại.
Việc anh có thể nuôi mèo một lần nữa quả thực là một bước tiến lớn.
Andrew Mond nói: "Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy Lâm giống như do Chúa gửi đến bên cậu vậy, Lục. Từ khi có cậu ấy, cậu đã sẵn sàng đón nhận một số việc, đó là điều rất tốt."
Gió thổi qua, Lục Cảnh Văn khẽ nhắm mắt, hàng mi cong cong vẽ nên một đường vòng cung mềm mại: "Ừm, em ấy rất tốt."
"Ê, khoan đã," Andrew Mond nhận ra điều gì đó, quay đầu lại với vẻ mặt nghiêm túc, "Hai người hiện giờ tiến triển đến mức nào rồi?"
Anh ta không quên Lục Cảnh Văn trước đây đối xử với Lâm Bắc Thạch cứ như nuôi con.
Giống như người lớn nuôi trẻ nhỏ, dường như không hề có chút tà niệm nào.
Nói ra ai mà tin được họ đang yêu nhau? Ai mà tin được Lục Cảnh Văn trong mối quan hệ này thực chất đóng vai trò giống như một "Sugar daddy"?
Nếu ai đó không nghĩ Lục Cảnh Văn là anh trai của Lâm Bắc Thạch, Andrew Mond phải khen người ta một câu sáng suốt, nhìn thấu mọi việc.
Vì vậy... Andrew Mond nghĩ, chẳng lẽ Lục Cảnh Văn và Lâm Bắc Thạch sống chung dưới một mái nhà mấy tháng trời mà vẫn chưa tỏ tình với nhau sao!
Bị hỏi đến mức câm nín, Lục Cảnh Văn: "........."
Hình như đúng là chẳng có tiến triển gì, tình cảm thì mông lung như sương khói, khó mà nói rõ; còn về tiếp xúc cơ thể, họ rất ít khi ôm nhau, nắm tay, hôn thì càng không cần phải nói. Nếu nói về tiếp xúc thân mật, Lục Cảnh Văn đã từng ôm Lâm Bắc Thạch khi cậu ngủ say như chết — chủ yếu là để bế cậu về phòng. Phần lớn thời gian, họ chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau, ăn cơm, xem vài bộ phim cũ, trên đường đến trường thì nói vài câu chuyện vu vơ.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của bạn mình, Andrew Mond ho khan một tiếng.
"Lục, hai người bây giờ là một cặp đôi thực sự rồi chứ, không phải kiểu hợp đồng nữa."
Lục Cảnh Văn: "........."
Sau một hồi im lặng đến mức bứt rứt, Lục Cảnh Văn lên tiếng, giọng điệu thận trọng nhưng có chút chán nản: "Có lẽ vẫn chưa."
Andrew Mond: "........."
Anh ta có chút đau lòng: "Hai người có thường xuyên nắm tay ôm nhau không?"
Lục Cảnh Văn: "...Không."
Andrew Mond: "Vậy, đã hôn nhau chưa?"
Lục Cảnh Văn: "...Cũng không."
Andrew Mond im lặng một lúc, không ngờ bạn mình và người yêu tiến triển gần như bằng "0".
Anh ta khó khăn chữa cháy, giọng điệu cứng nhắc: "À.........Vậy, vậy cũng đúng, tôi nhớ cậu còn hơi khó tiếp xúc cơ thể mà."
Andrew Mond hít sâu một hơi, thận trọng hỏi: "Vậy hai người đã nói chuyện rõ ràng chưa, ý tôi là, cậu đã tỏ tình chưa? Kiểu nói thẳng ra, chứ không phải kiểu ám chỉ vòng vo kiểu phương Đông."
Lục Cảnh Văn: "...Chưa, chưa luôn."
Andrew Mond: "........."
Kiệt sức, Andrew Mond thở dài.
"Lục, nếu đã thích," Andrew Mond day trán, "thì phải mạnh dạn nói ra, mạnh dạn xác định tâm ý của đối phương, cậu cứ thế này thì đến bao giờ mới tu thành chín quả với Lâm được?"
Tuy phong cách uyển chuyển kiểu phương Đông cũng rất tốt, nhưng đối với hai người này... Andrew Mond nghĩ đến tác phong thường ngày kín đáo, dè dặt của Lục Cảnh Văn, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ ngây ngô, e dè của Lâm Bắc Thạch khi anh ta gặp cậu lần đầu... Hai người này nếu không dùng cách thức nồng nhiệt và thẳng thắn một chút thì e rằng bức tường ngăn cách giữa họ còn khó phá hơn cả tường đồng vách sắt.
Andrew Mond đề nghị: "Hay là cậu về nhà thử xem, giao tiếp nhiều hơn, xác định tâm ý của đối phương. Cậu trên bàn đàm phán còn ứng xử linh hoạt như thế, chuyện này đối với cậu hẳn không phải là khó. Hai người muốn ở bên nhau, không chỉ cần hành động mà còn phải nói ra. Phải có người chủ động chứ, không phải cậu ấy thì là cậu, dù sao cũng không thể để mối quan hệ cứ giậm chân tại chỗ mãi được."
"Nếu chưa đủ chín muồi, cũng có thể nghĩ cách thúc đẩy mối quan hệ sâu sắc hơn."
Nói một tràng dài, Andrew Mond hơi khô miệng, bèn đi đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua một chai nước khoáng.
Lục Cảnh Văn đứng tại chỗ suy nghĩ kỹ lời của Andrew Mond, cảm thấy bạn mình nói rất có lý.
Theo đuổi một người, cần phải có hành động, cũng cần phải bày tỏ bằng lời nói. Chỉ có hành động thì quá kín đáo, chỉ có lời nói thì quá lỗ mãng.
Người ban đầu đề nghị ký hợp đồng là mình, đã bước một bước rồi, nếu đã thích rồi thì bước thêm vài bước cũng chẳng sao, đều là lẽ đương nhiên, Lục Cảnh Văn nghĩ.
Hơn nữa mình lớn tuổi hơn Lâm Bắc Thạch, cậu mới hai mươi tuổi, khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cả đời người, cũng chính là lúc này. Cậu trẻ trung và ngây ngô, mỏng manh như đồ sứ trắng cần được bảo quản cẩn thận trong tủ kính, nhưng cũng kiên cường như cây hương bồ, ẩn chứa sức sống mãnh liệt bên trong vẻ ngoài mềm mại.
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Văn bỗng dưng cảm thấy hối hận, đáng lẽ mình nên sớm nghĩ đến điều này, như vậy đã không lãng phí mấy tháng thời gian rồi.
Mỗi phút mỗi giây ở bên Lâm Bắc Thạch đều vô cùng quý giá.
Em ấy xứng đáng nhận được những điều tốt nhất.
Lục Cảnh Văn nghĩ, mình phải giữ người này lại bên cạnh.
Bằng một cách tốt hơn.
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Andrew Mond: Vì anh em, tôi đã hao tâm tổn trí.