Khu ICU không cho phép người nhà bệnh nhân ở lại chăm sóc và có quy định thăm nom rất nghiêm ngặt. Họ đến đúng giờ thăm nom nên được vào, nhưng vì Lâm Bắc Thạch đang bị ốm nên không thể vào trong, chỉ có thể nhìn Lâm Gia Lâm qua lớp kính trên cửa phòng bệnh.
Lâm Gia Lâm đã tỉnh, trên người gắn rất nhiều thiết bị theo dõi. Sắc mặt cô bé tái nhợt, nằm bất lực trên giường, vẻ mặt lo lắng.
Cô bé tỉnh dậy đã ở đây, chờ hai ngày rồi vẫn chưa thấy anh trai mình.
Bác sĩ nói tình trạng của cô bé vẫn chưa ổn định, cần tiếp tục theo dõi trong ICU vài ngày, đợi tình hình tốt hơn mới có thể chuyển ra ngoài.
Lâm Bắc Thạch đeo khẩu trang đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Gia Lâm xoay đầu, cuối cùng cô bé cũng chỉ nhìn thấy những thiết bị đang kêu tíc tắc bên cạnh.
"Lục tổng," Lâm Bắc Thạch nhìn một lúc, giọng khàn đặc nói với Lục Cảnh Văn, "Có thể làm phiền ngài vào phòng bệnh một lát, xem em gái của em thế nào được không?"
"Giúp em xin lỗi con bé, tiện thể nói với nó... em vẫn khoẻ, nó cũng sẽ khoẻ thôi."
Lục Cảnh Văn quay đầu nhìn Lâm Bắc Thạch, ánh mắt cầu khẩn của cậu đang nhìn anh.
Mười phút sau, Lục Cảnh Văn mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang bước vào phòng bệnh.
Lâm Gia Lâm trên giường bệnh đầu tiên là sáng mắt lên, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, nhưng rất nhanh biểu cảm của cô bé đã cứng lại.
Người đến không phải anh trai.
Mà là một người đàn ông trẻ tuổi chưa từng gặp.
Anh cao xấp xỉ anh trai cô bé, lông mày sâu, đôi mắt nâu sẫm có vẻ thờ ơ, khiến người ta mơ hồ cảm thấy người này khó gần.
Anh đứng yên ở cuối giường, giọng nói rất nhẹ: "Chào em, Gia Lâm, anh là bạn của anh trai em, anh tên Lục Cảnh Văn, thay mặt cậu ấy đến thăm em."
Vẻ mặt ngây người của Lâm Gia Lâm lộ ra một tia khó hiểu.
Cô bé chưa bao giờ gặp người này! Cũng chưa từng nghe anh trai nhắc đến cái tên này, đây là bạn ở đâu ra vậy!
Lâm Gia Lâm hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: "Anh trai em đâu ạ?"
"Cậu ấy ở ngoài cửa," Lục Cảnh Văn thành thật nói, "Cậu ấy bị ốm, không thể vào trong."
Ánh mắt Lâm Gia Lâm theo bản năng nhìn về phía cánh cửa, nhưng cô bé không nhìn thấy gì cả, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Giọng cô bé nhỏ và lo lắng: "Anh trai em bị ốm sao?"
"Không sao, cậu ấy chỉ bị sốt, bác sĩ nói không nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều sẽ nhanh khỏi thôi," Lục Cảnh Văn trả lời chậm rãi và ôn hòa, "Cậu ấy bảo anh xin lỗi em, cậu ấy không phải cố ý không đến. Anh trai em còn bảo anh nói với em rằng, cậu ấy hiện giờ rất khoẻ, em cũng sẽ khoẻ thôi."
Nước mắt Lâm Gia Lâm dần tràn mi khi nghe Lục Cảnh Văn nói: "Anh có thể nói với anh trai em là em không chữa nữa, em muốn về nhà với anh ấy không ạ?"
Đứng ngoài cửa, Lâm Bắc Thạch không nghe thấy hai người nói gì, chỉ thấy em gái mình vui mừng hớn hở khi Lục Cảnh Văn bước vào, mà giờ đây dường như sắp khóc, khuôn mặt nhăn nhó, thật đáng thương và tội nghiệp.
Tỉnh dậy không thấy anh trai, mà lại thấy người lạ...
Lâm Bắc Thạch lặng lẽ nhìn Lâm Gia Lâm, ngực phập phồng.
Xin lỗi, trong lòng cậu thầm nói với Lâm Gia Lâm, anh xin lỗi em...
"... Em, em muốn về nhà với anh trai, em không chữa nữa đâu..."
Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Gia Lâm gần như sắp khóc, khẽ thở dài.
Anh hiểu tại sao Lâm Gia Lâm lại nói như vậy. Căn phòng trọ chật chội, hai anh em nương tựa vào nhau, bệnh tật và nghèo khó khiến cô bé mười hai, mười ba tuổi này sớm trưởng thành và hiểu chuyện. Cô bé biết việc chữa bệnh của mình sẽ tốn rất nhiều tiền.
Cô bé không muốn trở thành gánh nặng cho người thân duy nhất của mình.
"Anh trai em rất yêu em, cậu ấy rất mong em khỏe lại," Lục Cảnh Văn dừng lại một chút, nhẹ giọng nói, "Cậu ấy sẽ không bỏ rơi em, sẵn sàng làm tất cả để cứu em. Gia Lâm, em cũng phải cố gắng, đừng bỏ cuộc nhé."
"Nhưng mà..."
Lâm Gia Lâm nhìn người lạ mặt trước mặt, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
Cô bé đã ở trong ICU gần bốn ngày, bốn ngày... Lâm Gia Lâm không biết ở đây bốn ngày tốn bao nhiêu tiền, nhưng cô bé biết ít nhất cũng phải vài vạn tệ.
Anh trai cô bé không có nhiều tiền như vậy.
Và bây giờ người đến thăm lại là một người hoàn toàn xa lạ.
"... Anh em đã làm gì ạ?" Lâm Gia Lâm hoảng loạn nhìn Lục Cảnh Văn, "Anh ấy đã làm gì?!"
Lục Cảnh Văn im lặng một lúc, anh không biết phải nói với Lâm Gia Lâm như thế nào, cô bé chỉ là một đứa trẻ, có lẽ chưa thể hiểu được những chuyện như vậy.
"Cậu ấy đã tìm được một công việc phù hợp," Lục Cảnh Văn dừng lại, lựa lời nói, "Đủ để chi trả viện phí cho em."
Nghe vậy, khóe miệng Lâm Gia Lâm mấp máy, hốc mắt càng đỏ hơn.
Cô bé không biết Lâm Bắc Thạch đã làm gì. Nhưng cô bé biết nếu muốn có tiền để duy trì điều trị của mình trong thời gian ngắn như vậy, thì anh trai chắc chắn đã chịu khổ rất nhiều.
"Bé con, em cố gắng chữa bệnh, như vậy cậu ấy mới yên tâm," Lục Cảnh Văn nói, "Cậu ấy muốn em khỏe mạnh để cùng đi về nhà."
Lâm Gia Lâm khẽ hít vào, cắn chặt đôi môi khô nứt.
Lục Cảnh Văn trước mặt cô bé nói xong, quay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, thời gian thăm nom sắp hết.
Anh nhẹ nhàng nói: "Thời gian thăm nom sắp hết rồi, anh phải đi đây. Em nghỉ ngơi cho tốt, khi nào cậu ấy khỏe lại sẽ đến thăm em."
Nói xong, anh lịch sự gật đầu với Lâm Gia Lâm, ra hiệu mình sắp đi.
Khi anh quay người lại, Lâm Gia Lâm đột nhiên khẽ gọi: "Đợi đã!"
Lục Cảnh Văn quay lại, im lặng chờ Lâm Gia Lâm nói.
Cô bé chớp mắt, cố kìm nước mắt, chậm rãi nhưng kiên định nói: "Anh nói với anh trai giúp em, em, em sẽ cố gắng chữa bệnh... Nhưng mà, anh, anh trai đừng cố quá, nếu mệt quá thì cho em về nhà."
"Còn nữa..." Lâm Gia Lâm gượng cười, giọng nói non nớt nghe thật đau lòng, "Hôm qua, là sinh nhật của anh trai, em muốn chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ. Em đã xếp ngôi sao cho anh trai, đó là quà sinh nhật, mặc dù chưa xếp xong..."
Giọng cô bé nhỏ dần: "Chỉ vậy thôi ạ, em cảm ơn anh."
Lâm Bắc Thạch đang đứng đợi bên ngoài thấy cửa mở ra, Lục Cảnh Văn bước ra.
Lâm Bắc Thạch tiến lên một bước, chân mềm nhũn suýt ngã, Lục Cảnh Văn đỡ lấy, không để cậu ngã xuống đất.
Hai người xuống sảnh bệnh viện, đợi đến khi ngồi vào trong xe, Lâm Bắc Thạch nhỏ giọng hỏi Lục Cảnh Văn: "Em gái em... đã nói gì?"
"Cô bé..." Lục Cảnh Văn dừng lại, "Cô bé rất muốn gặp em."
Hơi thở của Lâm Bắc Thạch đột nhiên trở nên dồn dập.
Lục Cảnh Văn theo bản năng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lâm Bắc Thạch, động tác rất nhẹ nhàng, như đang an ủi.
"Cô bé nói sẽ cố gắng chữa bệnh, cũng bảo em đừng cố quá, mệt thì đưa cô bé về nhà."
"Cô bé còn nói hôm qua là sinh nhật của em, chúc em sinh nhật vui vẻ. Cô bé đã chuẩn bị quà cho em, là ngôi sao tự tay xếp, nhưng chưa xếp xong."
Lâm Bắc Thạch nghẹn ngào, nỗi đau chua xót dâng lên, cậu đưa tay lên lau mắt.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc họ đã từ Bệnh viện Đại học Y khoa Dung Thành trở về Lư Nam.
Hành lý của cậu đã được chuyển về nhà Lục Cảnh Văn, được đặt vào một phòng cho khách rộng rãi theo ý của Lục Cảnh Văn.
Trở về Lư Nam, nhiệt độ cơ thể Lâm Bắc Thạch lại tăng lên. Vì lúc đi bệnh viện chỉ uống một viên ibuprofen, vẫn chưa tới giờ uống tiếp, Lục Cảnh Văn chỉ có thể cho Lâm Bắc Thạch uống một cốc nước nóng, rồi dìu cậu lên giường nghỉ ngơi.
Rèm cửa được kéo kín, đèn tắt, Lâm Bắc Thạch nghe thấy Lục Cảnh Văn nói nhỏ "Nghỉ ngơi cho khỏe", ngay sau đó, tiếng khóa cửa vang lên, Lục Cảnh Văn đi ra ngoài.
Lâm Bắc Thạch nằm mê man một lúc, nhưng không sao ngủ được. Cậu cố gắng bật đèn, rồi tự mình rời khỏi giường, loạng choạng đi đến chiếc rương gỗ nhỏ. Cổ họng cậu nghẹn lại, run rẩy mở chiếc rương ra.
Bên trong chiếc rương nhỏ xếp vài bộ quần áo, hai cuốn nhật ký, và một lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.
Trên những ngôi sao giấy đó, có vài chỗ còn dính vết máu đen đỏ.
Lâm Bắc Thạch không biết những ngôi sao này là do Lâm Gia Lâm gấp cho cậu. Hôm đó, cậu từ bệnh viện trở về, đã bỏ những ngôi sao giấy nằm rải rác trên giường vào chiếc lọ thủy tinh trong suốt này.
Cậu mở nắp lọ, đổ những ngôi sao giấy ra, chậm rãi đếm từng ngôi sao một. Đếm xong tổng cộng có một trăm ba mươi hai ngôi sao. Cậu đoán rằng em gái có lẽ muốn gấp cho cậu hai trăm ngôi sao, bởi vì sinh nhật này, cậu sẽ tròn hai mươi tuổi.
Lâm Bắc Thạch hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra.
Dưới ánh đèn, có thể thấy những đường nét màu đen trên những ngôi sao giấy. Lâm Gia Lâm đã viết chữ lên đó, sờ kỹ còn thấy hơi gồ ghề.
Lâm Bắc Thạch ngẩn người, cậu cẩn thận mở những ngôi sao giấy ra.
"Mong anh trai mỗi ngày đều vui vẻ!"
"Mong anh trai sau này không còn mệt mỏi nữa, có thể làm những việc mình muốn làm ~"
"Mong anh trai khỏe mạnh, bình an!"
............
Đây là những lời chúc chân thành và tốt đẹp của Lâm Gia Lâm, mỗi ngôi sao đều có một lời chúc.
Lâm Bắc Thạch chỉ xem được vài ngôi sao đã không chịu nổi, toàn thân run rẩy bỏ tất cả những ngôi sao giấy trở lại vào lọ. Sau đó, cậu vặn chặt nắp lọ, đặt lọ sao trở lại vào rương gỗ, vừa khom người đứng dậy, vừa lấy tay che miệng, cố nén những tiếng ho khan, ho đến mức đau cả xương sườn.
Cậu nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín, cuộn tròn người lại, nép mình vào một góc giường.
Nước mắt cậu làm ướt đẫm chiếc gối.
Lục Cảnh Văn bồn chồn xử lý tài liệu trong thư phòng. Thư phòng cách phòng Lâm Bắc Thạch một khoảng khá xa, cách âm của Lư Nam lại rất tốt, cho dù hai phòng chỉ cách nhau một bức tường, cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng bên kia.
Anh vẫn chưa đến công ty, vì lo lắng nếu đi rồi Lâm Bắc Thạch xảy ra chuyện gì thì sẽ khó xử lý, nên định làm việc ở nhà, cứ cách một tiếng lại đến phòng Lâm Bắc Thạch xem một lần.
Thế nhưng mới nửa tiếng trôi qua, Lục Cảnh Văn đã ngồi không yên.
Nhưng anh vẫn chưa thể đi, cuộc họp video trên máy tính vẫn đang diễn ra.
Cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp từ xa, đã mười phút trôi qua.
Lục Cảnh Văn đứng dậy, mở cửa thư phòng bước ra ngoài, đến trước cửa phòng Lâm Bắc Thạch, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có động tĩnh gì.
Lục Cảnh Văn nhíu mày, trực tiếp vặn tay nắm cửa, kết quả vừa nhìn đã thấy bóng người cuộn tròn trên giường.
Anh nhanh bước đến, cầm lấy súng đo nhiệt độ điện tử trên tủ đầu giường, hướng về phía trán Lâm Bắc Thạch đang lộ ra ngoài để đo.
39.8℃, gần chạm đến bốn mươi độ.
Không được, phải lập tức đi bệnh viện.
Lục Cảnh Văn lập tức kéo chăn ra, chuẩn bị bế Lâm Bắc Thạch đang sốt mê man ra khỏi giường.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc chăn được kéo ra, ánh mắt Lục Cảnh Văn chạm vào Lâm Bắc Thạch, hàng mi anh không tự chủ được run lên.
Lâm Bắc Thạch... đang khóc.