"Chưa biết."
Lục Cảnh Văn nhìn vỉa hè không xa, chậm rãi giảm tốc độ: "Anh muốn đợi ổn định hơn một chút rồi mới nói với họ chuyện này."
Tình cảm của Lục Cảnh Văn dành cho gia đình rất phức tạp, anh không mong đợi nhận được sự chấp nhận và công nhận từ ba hay ông nội, nhưng vì sự tôn trọng dành cho người yêu và gia đình, anh vẫn sẽ hoàn thành tất cả các việc cần làm.
"Ồ..." Lục Cảnh Nhiên gật gật đầu.
Cũng đúng, với tính cách của ông nội, nếu bây giờ biết anh trai muốn theo đuổi con trai, muốn hẹn hò với con trai... thì chẳng phải sẽ náo loạn cả lên sao? Lục Cảnh Nhiên nhớ lại trước đây nghe dì Lưu kể lại chuyện Lục Cảnh Văn vì xu hướng tính dục mà cãi nhau với gia đình, cậu bé không khỏi rụt người vào trong ghế.
Mặc dù bây giờ anh trai đã trưởng thành, chắc sẽ không xảy ra tình trạng thảm khốc như trước, nhưng chắc chắn vẫn sẽ còn một phen sóng gió.
Ít sóng gió một chút thì tốt, ít sóng gió một chút thì tốt!
Lục Cảnh Nhiên thầm niệm trong lòng.
Xe lại chạy thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì cuối cùng cũng đến được biệt thự nhà họ Lục.
Biệt thự nhà họ Lục nằm giữa sườn núi, Lục Cảnh Văn đưa Lục Cảnh Nhiên vào nhà, dặn dò dì Lưu đúng giờ thay thuốc cho vết thương trên trán của Lục Cảnh Nhiên, sau đó từ chối lời mời ở lại ăn cơm của dì Lưu, quay người lên xe rời đi.
Từ đây lái xe về khu Lư Nam trong thành phố mất gần bốn mươi phút.
Đến Lư Nam đã gần năm giờ, Lục Cảnh Văn đi từ bãi đỗ xe ngầm ra, rẽ vào siêu thị tiện lợi trong khu chung cư mua một ít đồ dùng hàng ngày.
Ra khỏi siêu thị, Lục Cảnh Văn đụng phải một đứa trẻ đang mải chơi điện thoại không nhìn đường, chiếc điện thoại rơi đánh "cạch" xuống đất.
Lục Cảnh Văn cúi người nhặt điện thoại lên đưa cho cậu bé.
Cậu bé vừa nhận lấy điện thoại, vừa xin lỗi Lục Cảnh Văn: "Xin lỗi chú, con không cố ý."
Lục Cảnh Văn: "..."
Anh im lặng một cách kỳ lạ, sau đó mở miệng nói: "Không sao."
Thế là, cậu bé ngơ ngác nhìn người chú đẹp trai này gật đầu với mình, rồi vẻ mặt đầy tâm sự đi về phía khu nhà ở.
Lục Cảnh Văn mở điện thoại, mở nhóm chat WeChat chỉ có ba người, gửi vào đó một tin nhắn.
"Hình như tôi hơi già rồi?"
Không lâu sau, bên kia hiện lên vài tin nhắn.
An: Không già.
Phương: Cậu mới hai mươi tám tuổi mà?
Phương: Tục ngữ có câu, trai ba mươi tươi như hoa, cậu còn thiếu hai tuổi nữa, sao lại lo lắng về tuổi tác rồi?
An: Lục, Phương nói đúng. Sao tự nhiên nghĩ vậy?
Lục Cảnh Văn nghĩ đến Lâm Gia Lâm hôm nay và tiếng gọi "chú" của cậu bé vừa rồi, nghiêm túc gửi một tin nhắn: Tôi bị một đứa trẻ gọi là chú rồi.
Tin nhắn này vừa được gửi đi, Andrew Mond liền trả lời bằng một chuỗi dấu ba chấm, còn Phương Diên Đình thì cười đến mức đập giường, ngón tay run run gõ lên bàn phím gửi một tin nhắn.
Phương: Hahahahahahaha bị gọi là chú, kiểu của cậu vừa không trẻ trung lại vừa không năng động, bị gọi là chú cũng thường thôi, trẻ con nói năng không kiêng dè, đừng để ý quá.
Bị khịa một trận, Lục Cảnh Văn: "..."
Anh tiếp tục gửi tin nhắn: "Ý tôi không phải vậy, tôi không quan tâm bọn trẻ gọi tôi là gì."
"Tôi quan tâm là, liệu tuổi của tôi có lớn hơn em ấy quá nhiều không."
"Tôi hơn em ấy tám tuổi, khi em ấy 22 tuổi, tôi 30 tuổi, khi em ấy mới 32 tuổi, tôi 40 tuổi, khi em ấy 42 tuổi, thì tôi đã 50 tuổi rồi."
Nói đến đây, Lục Cảnh Văn thậm chí còn cảm thấy có chút tự ti.
Hơn 8 tuổi đấy, Lục Cảnh Văn nghĩ, khi người khác gọi em ấy là anh, mình lại bị gọi là chú, vậy khi người khác gọi em ấy là chú, mình sẽ bị gọi là ông mất thôi.
Hơn nữa Diên Đình cũng nói, mình vừa không trẻ trung lại vừa không năng động, giống như một cán bộ già... Lục Cảnh Văn bắt đầu lo lắng, nói như vậy thì khi ở bên nhau sẽ rất nhàm chán phải không?
Sao có thể so sánh với những chàng trai cùng tuổi với em ấy được?
Bây giờ thì còn được, vậy sau này thì sao?
Lục Cảnh Văn tiếp tục lo lắng gửi tin nhắn: "Có lẽ khi 30 hay 40 tuổi, còn chưa thấy rõ sự khác biệt, nhưng khi tôi 50 tuổi... lúc đó, tôi đã già rồi, còn em ấy vẫn đang ở độ tuổi sung sức."
"Lúc đó tôi đứng bên cạnh em ấy," Lục Cảnh Văn tưởng tượng ra cảnh tượng đó, càng thêm lo lắng, "Liệu có quá lệch pha không."
"Em ấy" ở đây là ai thì không cần phải nói cũng biết.
Cửa sổ chat im lặng một lúc.
Rõ ràng cả Phương Diên Đình và Andrew Mond đều không ngờ tới, điều Lục Cảnh Văn thực sự quan tâm lại là chuyện này, cũng không ngờ rằng hai người họ còn chưa chính thức hẹn hò, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, mà Lục Cảnh Văn đã nghĩ đến chuyện tương lai rồi.
Cả hai đều cảm thấy, lần này người bạn thân của mình đã thật sự "lọt hố" rồi, thậm chí còn có xu hướng trở thành não yêu đương!
Để coi, còn chưa chính thức bắt đầu yêu đương, đã nghĩ đến chuyện 20 năm sau rồi.
Hơn nữa còn là theo hướng "nhan sắc tàn phai, tình yêu nhạt nhòa".
Khoảng ba phút sau, Phương Diên Đình là người đầu tiên gửi tin nhắn.
Phương: Cái đó... cậu phải nghĩ theo hướng tích cực chứ... lớn tuổi hơn cũng tốt mà, chẳng phải người ta vẫn nói người lớn tuổi biết chiều chuộng người yêu hơn sao. Cậu cũng không phải là hoàn toàn thiệt trong chuyện này. Hơn nữa cậu có thể tập thể dục nhiều hơn, chăm sóc da tốt hơn, như vậy sẽ không nhìn ra đâu, cậu xem trên mấy ứng dụng video ngắn ấy, nhiều ông năm sáu mươi tuổi tóc bạc trắng nhưng vẫn rất đẹp trai, quá trời người hâm mộ, cậu đừng tự ti!
Andrew Mond lại gõ ra sáu dấu chấm:......
Ông đẹp trai gì chứ, Andrew Mond phát điên, an ủi như vậy có ổn không trời?!
Anh ta lập tức cân nhắc từng chữ một rồi gõ một đoạn dài gửi cho Lục Cảnh Văn để chữa cháy: Lục, tôi biết có lẽ cậu hơi lo lắng về tuổi tác, nhưng trên đời này không có người yêu nào hoàn hảo tuyệt đối cả, cậu hiểu chứ?
An: Lục, tôi biết, cậu rất muốn trở thành một người yêu hoàn hảo trong mắt cậu ấy, và không muốn để cậu ấy cảm thấy thiệt thòi – dù là tuổi tác là chuyện không thể thay đổi.
An: Nhưng như Phương vừa nói, cậu phải biến bất lợi thành lợi thế, có lẽ về tuổi tác, cậu thật sự không bằng những người trẻ tuổi như cậu ấy, nhưng cậu trưởng thành hơn, bao dung hơn, và cũng biết chăm sóc người khác hơn. Cậu phải tự tin lên.
Phương: An nói đúng, tôi ủng hộ ý kiến của cậu ấy.
Lục Cảnh Văn hít sâu một hơi, vẫn không chắc chắn hỏi một câu: "Thật không?"
Vấn đề tuổi tác này, thật sự không cần để ý sao? Anh thật sự có lợi thế hơn người khác sao?
Phương: Tất nhiên là thật rồi, bọn tôi sao lại lừa cậu chứ! Bọn tôi lừa ai chứ không lừa cậu, người luôn trả tiền mỗi khi tụ tập ăn uống cho tụi này.
Lục Cảnh Văn nhìn một đống tin nhắn mà họ gửi tới để chứng minh, miễn cưỡng tin tưởng.
Anh đặt điện thoại xuống, bước đến phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ có một chiếc gương lớn soi toàn thân, Lục Cảnh Văn nhìn mình trong gương.
Cao ráo, 1m86, ngang ngửa với Lâm Bắc Thạch, vì thường xuyên tập thể dục, sinh hoạt điều độ nên vóc dáng và làn da đều rất tốt, cơ bắp săn chắc, không giống như một số ông chủ bụng phệ. Ngoài ra, người rất nghiêm túc, đứng đó toát lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
Chẳng hề hoạt bát.
Chẳng hề cởi mở.
Khiến người ta nghe tiếng đã sợ, kính nhi viễn chi* thì đúng hơn.
(*tôn kính, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần)
Lục Cảnh Văn bỗng nhiên không hài lòng với khí chất của mình, anh thử nở một nụ cười tươi tắn trước gương, kết quả vừa cười, khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn.
Đây tất nhiên là hiện tượng bình thường, ai cười mà khóe mắt chẳng có nếp nhăn. Hơn nữa nếp nhăn đó chỉ là một chút xíu, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra, nhưng vị Lục tổng vừa mới lo lắng về vấn đề tuổi tác liền lập tức ủ rũ, anh vội vàng ngừng cười, thất vọng bước ra khỏi phòng thay đồ, quay sang ban công tưới nước cho mấy chậu hoa cỏ.
Những chậu hoa cỏ này phần lớn là được mua sau khi Lâm Bắc Thạch đến.
Nhà của Lục Cảnh Văn được bài trí đơn giản, tông màu cũng khá lạnh, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại thiếu sức sống.
Ban đầu Lục Cảnh Văn không cảm thấy có gì, nhưng sau khi Lâm Bắc Thạch dọn vào ở không lâu, Lục Cảnh Văn liền cảm thấy nhà mình quá ảm đạm, thiếu sức sống, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, nên đã mua rất nhiều hoa cỏ về đặt trong nhà.
Hiệu quả khá tốt, Lâm Bắc Thạch quả thật thích chúng, Lục Cảnh Văn phát hiện cậu thích ngồi bên cạnh những chậu hoa cỏ này vừa vuốt ve lá cây vừa đọc sách, nếu hoa nở còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Vừa tưới hoa xong, đầu bếp được mời đến nhà để nấu bữa ăn dinh dưỡng cho Lâm Bắc Thạch cũng vừa đến, Lục Cảnh Văn rảnh rỗi nên vào phụ giúp, đầu bếp vô cùng kinh ngạc, vừa làm vừa trò chuyện với Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn nhân tiện hỏi đầu bếp vài công thức nấu ăn giảm cân, để phòng khi cần đến.
Nếu để Phương Diên Đình biết được, chắc chắn sẽ vỗ đầu hỏi Lục Cảnh Văn có phải thật sự đã trở thành não yêu đương rồi không.
Hai món mặn một món canh vừa mới nấu xong, đầu bếp vừa đi khỏi, cửa lớn liền "cạch" một tiếng mở ra.
Tay Lục Cảnh Văn đang đóng gói thức ăn khựng lại.
Lâm Bắc Thạch thay giày, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Cảnh Văn từ trong bếp đi ra.
"Cảnh... Cảnh Văn..." Lâm Bắc Thạch vẫn chưa quen với cách xưng hô này, thỉnh thoảng gọi vẫn còn hơi lắp bắp, "Em về lấy đồ dùng hàng ngày và quần áo cho Gia Lâm."
Lục Cảnh Văn buộc chặt túi nilon: "Được, vậy lát nữa tôi đưa em qua đó."
Mấy hôm nữa Lâm Bắc Thạch phải đi học rồi, thời gian ở bên Lâm Gia Lâm cũng sẽ ít đi, vì vậy những ngày này cậu hoặc là ngủ lại bệnh viện, hoặc là đợi Lâm Gia Lâm ngủ rồi mới về.
"Dạ," Lâm Bắc Thạch gật đầu, "Cảm ơn anh."
Cậu thay dép lê, nhanh chóng đi đến phòng ngủ của mình, lấy đồ dùng sinh hoạt và quần áo cần thiết của Lâm Gia Lâm, rồi kéo một chiếc vali nhỏ ra ngoài.
Xe đã sẵn sàng, hai người xuống lầu, lên xe rồi vội vã hướng về phía bệnh viện.
Lúc này đúng vào giờ cao điểm buổi tối, trên đường hơi tắc nghẽn. Đến ngã tư, gặp đèn đỏ, một hàng xe dài dằng dặc dừng lại, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Lợi dụng lúc này, Lục Cảnh Văn liếc nhìn Lâm Bắc Thạch. Anh chàng này không biết từ đâu lôi ra một cuốn sách vật lý cấp ba, đang cau mày chăm chú đọc.
"Bắc Thạch," Thấy Lâm Bắc Thạch chuẩn bị lật trang, Lục Cảnh Văn chớp thời cơ, làm như vô tình hỏi, "Em thấy, tuổi tác của tôi thế nào?"
"Tuổi tác?" Tay Lâm Bắc Thạch đang đặt trên một công thức, cậu đang chăm chú đọc sách, cũng không để ý Lục Cảnh Văn hỏi câu này là có ý gì, theo bản năng đáp, "Khá tốt mà, còn có thể làm việc nhiều năm nữa..."
Lục Cảnh Văn tự động bỏ qua câu nói phía sau, anh thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng được thả xuống một chút.
Lưng anh thả lỏng, chiếc McLaren theo dòng xe chạy đi.