Cậu khó khăn nuốt tiếng cười vào trong, trong lòng không khỏi suy nghĩ một vấn đề: Cười kim chủ có bị trừ lương không nhỉ?
Đáp án không rõ, Lâm Bắc Thạch cũng không dám hỏi, cậu hắng giọng, ngừng cười, như chim cút rụt cổ đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch kìm nén nụ cười trên mặt, có chút tiếc nuối thở dài.
Mới cười được có tí xíu vậy mà.
Anh xoay người trở vào bếp, bưng bát canh cá diếc đã ninh xong ra đặt lên bàn ăn.
Sau đó anh cởi tạp dề treo sang một bên, ngồi xuống đối diện Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch vẫn chưa động đũa, cậu nhìn bốn món ăn một canh trên bàn, có chút kinh ngạc: "Lục tổng... những món này đều do anh tự làm sao?"
"Là tôi tự làm," giọng Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng, anh múc cho Lâm Bắc Thạch một bát canh cá diếc, "Nhưng mà tôi cũng đã lâu không vào bếp rồi, không biết có lục nghề không, em nếm thử xem."
Lâm Bắc Thạch hai tay nhận lấy bát canh, dùng thìa múc một ngụm nhỏ.
Vị đậm đà thanh ngọt, rất ngon.
Lâm Bắc Thạch có chút bất ngờ, cậu không ngờ Lục Cảnh Văn còn biết nấu ăn.
Hơn nữa lại còn nấu ngon ngoài dự kiến.
Mấy món ăn trên bàn tuy không tinh tế như ở các nhà hàng khách sạn, nhưng cũng đầy đủ sắc hương vị, ngay cả cách phối màu cũng rất đẹp mắt.
Cậu còn tưởng Lục Cảnh Văn sẽ làm ra món gì đó nhìn sẽ sợ chứ.
Dù sao trong ấn tượng... Lâm Bắc Thạch nhớ đến mấy bộ phim truyền hình dài tập, chẳng phải các tổng tài đều là kiểu người đến cả nấu cháo cũng không biết sao?
Thấy Lâm Bắc Thạch chỉ nếm một ngụm nhỏ, Lục Cảnh Văn hỏi: "Ngon không?"
Giọng anh thậm chí còn mang theo một chút căng thẳng khó phát hiện.
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không hợp khẩu vị, chúng ta ra ngoài ăn."
Lâm Bắc Thạch gật đầu: "Ngon ạ, cảm ơn Lục tổng."
Dù không ngon cũng phải nói ngon, cơm kim chủ nấu sao có thể dở được? Lâm Bắc Thạch nghĩ, hơn nữa cũng là người ta vất vả làm, sao có thể nói dở được chứ.
Huống chi hương vị cũng thật sự không tệ.
Lâm Bắc Thạch: "Không ngờ Lục tổng còn biết nấu ăn."
Lục Cảnh Văn vừa đẩy đĩa tôm xào rau cần sang trước mặt Lâm Bắc Thạch, vừa tiếp lời: "Tôi từng du học ở Anh, lúc đó ăn không quen đồ Tây, nên tự học nấu ăn."
Du học à, Lâm Bắc Thạch nói: "Ra là vậy."
"Nhưng sau khi về nước thì ít nấu lắm," Lục Cảnh Văn chậm rãi gắp một cọng rau vào bát, "Công việc bận rộn, không có thời gian."
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Cậu có thể nhìn ra Lục Cảnh Văn thực sự rất bận.
Sống ở đây những ngày này, cậu đại khái có thể nắm được trạng thái sinh hoạt của Lục Cảnh Văn, sáng sáu rưỡi dậy, vệ sinh cá nhân xong thì ra ban công tập thể dục - ở đó có vài thiết bị tập thể dục cỡ lớn, máy chạy bộ, máy tập elliptical, cả máy đẩy ngực đạp chân, ngoài ra còn có tạ tay các loại.
Tập thể dục nửa tiếng sau, Lục Cảnh Văn sẽ ăn chút điểm tâm, rồi lại sửa soạn lại bản thân, khoảng bảy rưỡi thì ra khỏi nhà.
Buổi trưa anh thường không về, buổi tối sẽ về nhà khoảng tám giờ, sau khi vệ sinh cá nhân xong sẽ vào thư phòng, Lâm Bắc Thạch đoán anh chắc vẫn đang xử lý công việc của công ty.
Với cường độ này, quả thực rất khó có thời gian nấu cơm.
Hai người đối diện nhau ăn cơm xong, cùng nhau dọn dẹp bát đũa. Nhìn cảnh hai người vai kề vai rửa bát, thật sự có chút hương vị của tình yêu.
Lục Cảnh Văn vừa đặt bát đĩa đã rửa vào tủ, vừa nói với Lâm Bắc Thạch: "Chút nữa lại đây xem phim với tôi nhé."
"... À," Lâm Bắc Thạch lắp bắp, "Vâ... Vâng, Lục tổng."
Đợi Lâm Bắc Thạch tắm rửa xong, Lục Cảnh Văn đã ngồi chờ cậu ở sofa phòng khách.
Lâm Bắc Thạch chậm rãi bước đến chỗ Lục Cảnh Văn, ngồi xuống bên cạnh anh, giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách bằng một bờ vai, không ai lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức Lâm Bắc Thạch có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của Lục Cảnh Văn.
Ngay sau đó, đèn tắt, màn hình tivi lớn trong phòng khách sáng lên.
Trên màn hình hiện ra một vùng đất hoang vu rộng lớn, một thiếu niên áo đỏ vung roi ngựa, phi nước đại về phía xa.
Đây là một bộ phim rất cũ, chất lượng hình ảnh hơi kém, ánh sáng vàng nhạt trên màn hình kết hợp với khung cảnh hoang dã, tạo nên một cảm giác thô ráp và hoang sơ.
Cùng với việc thiếu niên cưỡi ngựa phi về phía ánh sáng, tên phim cũng dần dần hiện lên trên màn hình.
Tên phim không dài, Trái Tim Hoang Dã.
Bộ phim khá dài, tổng cộng hai tiếng rưỡi, kể về câu chuyện tình yêu giữa một thiếu niên sống trên thảo nguyên mênh mông chưa từng bước chân vào thế giới phồn hoa và một nhiếp ảnh gia lang thang khắp nơi trên thế giới, ghi lại những phong cảnh và con người khác nhau.
Đây là một bộ phim đồng tính luyến ái khá cổ điển.
Cốt truyện của bộ phim đơn giản, nhưng được quay rất đẹp, thiếu niên không nhiễm bụi trần sống trên sa mạc hoang vu, nơi giao thông cách trở, mười mấy năm không thấy người ngoài vào, cậu đã cứu nhiếp ảnh gia đến đây chụp ảnh giữa bầy sói, đôi mắt chứa đầy sự tò mò về thế giới bên ngoài, hai người đã bắt đầu một mối tình ngắn ngủi trên mảnh đất rộng lớn này.
Phim chiếu được một nửa thì bên ngoài nổi gió lớn.
Lâm Bắc Thạch nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến dự báo thời tiết gần đây nói có bão.
Ngay sau đó, một tiếng sấm sét vang lên ầm ầm, một tia sáng cực mạnh xé toạc bầu trời đêm tối, uốn lượn chia thành nhiều nhánh, trong nháy mắt chiếu sáng nửa bầu trời.
Khoảnh khắc tiếng sấm vang lên, Lâm Bắc Thạch bất giác rùng mình, tim đập liên hồi.
Một vài ký ức không mấy tốt đẹp ùa về, cậu nuốt nước bọt, tay hơi run.
Chẳng mấy chốc, bàn tay run rẩy của cậu bị Lục Cảnh Văn nắm chặt trên sofa.
Lòng bàn tay ấm áp và lòng bàn tay lạnh ngắt vì sợ hãi của cậu khít chặt vào nhau.
Đây là một hành động cực kỳ mang lại cảm giác an toàn trong tình yêu.
"Sao vậy?"
Giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia gió mưa bão bùng, những hạt mưa lớn tí tách rơi trên cửa kính, trên bầu trời lại lóe lên một tia chớp, kèm theo tiếng sấm ầm ầm làm tê dại cả tai.
Bàn tay dưới lòng bàn tay anh lại run lên, Lục Cảnh Văn thậm chí còn cảm nhận được mồ hôi lạnh trên tay Lâm Bắc Thạch.
"... Em sợ sấm sét à?"
Lâm Bắc Thạch đưa tay lau mồ hôi trên trán, cố gắng tập trung vào bộ phim trước mặt.
Cổ họng cậu nghẹn lại, giọng nói khàn khàn: "Một chút ạ."
Lòng bàn tay của Lục Cảnh Văn khiến Lâm Bắc Thạch cảm thấy nóng, nóng đến mức làm cậu không được tự nhiên. Cậu cố gắng lén rút tay ra khỏi các ngón tay của Lục Cảnh Văn.
Không rút ra được.
Cậu đành phải lên tiếng: "Lục tổng, em không sao rồi."
Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch dưới ánh sáng của màn hình.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt Lâm Bắc Thạch trắng bệch, hàng mi khẽ run.
Lục Cảnh Văn lặng lẽ nhìn cậu hai giây, rồi từ từ buông tay ra.
Khoảnh khắc hoàn toàn buông tay, các ngón tay của Lâm Bắc Thạch vô thức co quắp lại, đầu ngón tay móc vào lòng bàn tay của Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn bất giác cụp mắt xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, phim đang chiếu đến cảnh nhiếp ảnh gia cho thiếu niên xem những bức ảnh mình chụp, dưới bầu trời đầy sao, hai người ngồi cạnh nhau, đôi mắt thiếu niên sáng long lanh, tò mò nhìn những cảnh sắc hoàn toàn khác với vùng đất hoang vu cậu đang sống.
Sau đó, họ hôn nhau, ôm nhau.
Ánh sáng của màn hình chiếu lên hai người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.
Lâm Bắc Thạch ngả người ra sau, lưng tựa vào sofa, tư thế này khiến cậu cảm thấy an toàn hơn một chút.
Mưa như trút nước, tiếng sấm ầm ầm dần nhỏ lại, thay vào đó là tiếng mưa rơi rào rạt.
Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang đập loạn nhịp dần dần bình tĩnh lại.
Cậu không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì phim đã chiếu đến đoạn kết.
Thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy cưỡi ngựa tiễn nhiếp ảnh gia ra khỏi vùng đất hoang vu mênh mông.
Lúc chia tay, nhiếp ảnh gia để lại cho cậu một bức ảnh chụp chung của hai người, thiếu niên ngồi trên lưng ngựa nhìn nhiếp ảnh gia từ trên cao xuống. Một lúc sau, cậu cúi người nhận lấy bức ảnh, im lặng tháo sợi dây chuyền trường sinh trên cổ mình, đeo lên cổ nhiếp ảnh gia.
Làm xong tất cả, thiếu niên cưỡi ngựa quay trở lại, biến mất khỏi ống kính của nhiếp ảnh gia.
Hóa ra là không ở bên nhau. Lâm Bắc Thạch nghĩ.
Cũng đúng, nhiếp ảnh gia phiêu bạt khắp nơi, sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại; thiếu niên yêu mảnh đất hoang vu rộng lớn này, cũng không thể rời đi.
Họ là những người hoàn toàn khác nhau, là hai đường thẳng có điểm bắt đầu và điểm kết thúc không giống nhau, cho dù có giao nhau, cuối cùng cũng sẽ chia lìa.
Nhạc phim kết thúc vang lên, Lâm Bắc Thạch cử động, lúc này mới phát hiện ra mình đang đắp một chiếc chăn mỏng.
Cậu cười gượng hai tiếng, hơi xấu hổ.
Vốn dĩ là đi cùng người ta xem phim, kết quả lại ngủ quên... còn được đắp chăn nữa chứ.
Lâm Bắc Thạch vén chăn mỏng lên, ho khan một tiếng nói: "Xin lỗi Lục tổng, em không cố ý ngủ quên..."
Vì vừa mới dậy nên giọng cậu vẫn còn hơi khàn, nghe rất quyến rũ.
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Cảnh Văn chìm trong ánh sáng phát ra từ màn hình, mờ ảo, khiến người ta không nhìn rõ, ngay cả đôi mắt nâu sẫm của anh cũng trở nên sâu thẳm như vực sâu.
Anh đang nhìn Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch bị anh nhìn đến mức hơi căng thẳng, trong đầu bất giác nảy ra một suy nghĩ rất giản dị, sẽ không bị trừ lương chứ?
Trong ánh sáng lờ mờ, cậu thấy khóe miệng Lục Cảnh Văn khẽ động đậy.
"Không sao," Chẳng mấy chốc, giọng nói trầm ổn của Lục Cảnh Văn vang lên, "... Bắc Thạch, sau này cố gắng đừng gọi tôi là Lục tổng nữa."
Giọng điệu của anh có chút bất lực: "Em quên rồi sao? Chúng ta là "người yêu", người yêu, sao lại xưng hô như vậy."
"Hả?" Lâm Bắc Thạch sặc một tiếng, cũng nhớ ra bọn họ đã ký hợp đồng.
Người yêu mà gọi như vậy thì có chút... không được đúng cho lắm...
"Khụ... Lục tổng... không phải... à..."
"Vậy em nên gọi ngài là--" Lâm Bắc Thạch lắp bắp, "À không, nên xưng... xưng hô với anh như thế nào."
Lục Cảnh Văn nói với giọng điệu nghiêm túc và ôn hòa: "Em có thể gọi tôi là, Cảnh Văn."
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch suýt cắn phải lưỡi mình.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa, tiếng mưa rơi lộp độp, rả rích rất lớn, hòa lẫn với nhạc phim cuối, ồn ào đến khó chịu. Giọng nói của Lục Cảnh Văn lại như sợi thép cắt ngang những âm thanh hỗn tạp ấy, rõ ràng đến mức khiến người ta có chút ngẩn ngơ.
Anh nói: "Bây giờ thử xem nào."
Một khoảng lặng kéo dài, nhạc phim cuối dần dần dừng lại trong sự im lặng này, tiếng mưa càng thêm rõ ràng, như roi quất vào lòng người.
Lâm Bắc Thạch mở miệng, cố gắng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Như thể trong khoảnh khắc này, dây thanh quản của cậu đã hỏng mất.
Lục Cảnh Văn yên lặng chờ Lâm Bắc Thạch lên tiếng, anh ngồi tại chỗ, thậm chí không hề nhúc nhích. Ánh mắt Lâm Bắc Thạch chạm nhẹ vào anh, trong đầu đột ngột nảy ra một ý nghĩ như vậy, nếu mình không mở miệng, anh dường như có thể ngồi đợi ở đây đến tận khi trời đất sụp đổ.
Chỉ là một cái tên, một cách gọi mà thôi.
Không có gì to tát cả.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay khi Lục Cảnh Văn nghĩ rằng mình sẽ không đợi được nữa, một giọng khàn khàn vang lên một cách ngập ngừng trong bóng tối mờ ảo.
"...Cảnh, Cảnh Văn..."
—
【Tác giả có lời muốn nói】
ps: Bộ phim trong truyện là hư cấu.