Lâm Bắc Thạch không hiểu tại sao Lục Cảnh Văn lại muốn một ly nước chanh vốn dĩ không hề tồn tại. Cậu căng thẳng nhìn bảng menu một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói: "... Ở đây không có nước chanh."
"Vậy ngài đổi sang loại khác đi ạ."
Cậu lại vô thức dùng kính ngữ.
Đến khi nhận ra thì lời đã nói ra rồi, không thể rút lại được nữa.
Lâm Bắc Thạch: "......"
Cậu không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành im lặng chờ đợi câu trả lời của Lục Cảnh Văn.
Nhân viên đứng sau Lâm Bắc Thạch quay đầu lại nhìn, thấy Lục Cảnh Văn vẫn chưa gọi trà sữa, liền nở nụ cười chuyên nghiệp, nhiệt tình giới thiệu: "Trà sữa Mạn Trà bán chạy nhất của chúng tôi là trà xoài kem cheese..."
"Em thích uống loại nào?"
Giọng nói của Lục Cảnh Văn đột nhiên vang lên.
Rõ ràng, anh đang hỏi Lâm Bắc Thạch, bởi vì ánh mắt anh nhìn thẳng vào cậu.
Nhân viên cửa hàng: "... Hả?"
Có biến!
Cả quản lý cũng không nhịn được mà nhìn về phía này.
Lâm Bắc Thạch ngẩn người, lập tức cảm thấy như có gai đâm sau lưng.
Cậu căng thẳng nhìn bảng menu một lúc, rồi chậm rãi nói: "... Trà sữa trân châu."
Đây là loại rẻ nhất trong menu.
Lục Cảnh Văn: "Vậy cho hai ly trà sữa trân châu, không đá, độ ngọt theo ý em."
"À... vâng," Lâm Bắc Thạch vội vàng chạm vào màn hình vài lần, chọn đại mức đường bình thường, "Tổng cộng mười sáu tệ..."
"Mang đi hay uống tại đây?"
Lục Cảnh Văn quét mã QR WeChat, tiếng thông báo thanh toán thành công vang lên.
Anh nói: "Uống tại đây."
Lâm Bắc Thạch cảm thấy tim đập nhanh hơn, đưa tờ hóa đơn cho Lục Cảnh Văn: "Chờ một lát là có ngay."
Khoảng năm phút sau, hai ly trà sữa trân châu nóng hổi được làm xong.
Lục Cảnh Văn đặt hai ly trà sữa lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Quản lý thấy vậy, huých nhẹ vào vai Lâm Bắc Thạch: "Bạn cậu à?"
Lâm Bắc Thạch im lặng một lúc, rồi lắp bắp trả lời: "Dạ."
"Bạn cậu mặc vest," quản lý hỏi, "Có phải rất giàu không?"
Lâm Bắc Thạch nhớ lại căn hộ hơn 500 mét vuông và chiếc xe sang của Lục Cảnh Văn: "Hình như là rất giàu."
"Vậy cậu nghỉ một chút nói chuyện với bạn cậu đi," quản lý mắt sáng rực, "Cố gắng lôi kéo thêm khách hàng quen cho quán chúng ta."
Lâm Bắc Thạch nhìn Lục Cảnh Văn, nói cảm ơn với quản lý rồi rời khỏi quầy pha chế.
Cậu ngồi đối diện với Lục Cảnh Văn, anh cắm ống hút vào nắp ly trà sữa, đưa cho cậu.
Lâm Bắc Thạch cúi đầu uống một ngụm.
Vị ngọt đậm đà, ngọt đến mức hơi ngấy, những viên trân châu dai dai mãi không nhai nát được, Lâm Bắc Thạch quyết định không nhai nữa, nuốt chửng tất cả.
Lục Cảnh Văn cũng cúi đầu uống một ngụm.
Vị ngọt quá đậm khiến anh hơi khó chịu, nhưng nét mặt anh không hề thay đổi, lặng lẽ nuốt trà sữa xuống, rồi khẽ đẩy ly trà sữa ra xa một chút.
"Em làm việc ở đây bao lâu rồi?"
Giọng Lục Cảnh Văn vang lên trước mặt Lâm Bắc Thạch. Lâm Bắc Thạch cúi đầu xuống, lại uống thêm một ngụm trà sữa, chỉ để lại cho Lục Cảnh Văn một cái đỉnh đầu đen nhánh.
Trông cậu hệt như con mèo bị bắt quả tang đang làm việc xấu, vẻ mặt ngoan cố chống cự.
Cậu nhỏ giọng đáp: "À, em cũng không nhớ rõ lắm."
Lục Cảnh Văn: "..."
Anh thở dài, chỉ hỏi: "Là vì tiền không đủ sao?"
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch vội vàng lắc đầu: "Không phải, tiền anh cho đương nhiên là đủ ạ."
Mức lương hai mươi vạn một tháng, theo tình hình hiện tại, hoàn toàn có thể chi trả viện phí cho Lâm Gia Lâm.
Trên tờ hợp đồng trắng đen rõ ràng viết là để cậu "yêu đương" với Lục Cảnh Văn. Chỉ cần duy trì mối quan hệ "yêu đương" này, cậu sẽ nhận được hai mươi vạn tiền công. Điều khoản hợp đồng như vậy quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống, hiếm có khó tìm.
Bên A của hợp đồng - Lục Cảnh Văn - giống như một kẻ ngốc bị lừa.
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch không dám mong đợi Lục Cảnh Văn sẽ cho mình thêm bất cứ thứ gì nữa.
Hơn nữa, những gì Lục Cảnh Văn đã làm cho cậu, những thứ anh đã cho cậu, đã nhiều đến mức không thể tin nổi. Lâm Bắc Thạch nghĩ, nhiều đến nỗi khiến cậu cảm thấy hoang mang.
Lục Cảnh Văn cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu. Anh là người thành đạt theo nghĩa đại chúng, đẹp trai, học vấn cao, tuổi trẻ, cực kỳ giàu có. Người như anh, muốn gì chỉ cần động động ngón tay là có được.
Còn Lâm Bắc Thạch thì không xu dính túi, không biết hiện tại mình có thể cho Lục Cảnh Văn cái gì để tương xứng với số tiền thù lao kếch xù mà anh đã trả.
Họ là những người bị ràng buộc với nhau bởi một bản hợp đồng.
Cái gọi là "mối quan hệ yêu đương" cũng không phải là thật.
Nói đúng ra, có lẽ giống hai diễn viên vụng về đang diễn vai một cặp "người yêu" không mấy thân thuộc.
Suy cho cùng, họ không hiểu nhau, cũng không yêu nhau.
Bản hợp đồng đó có thể được thiết lập trong thời gian ngắn, cũng có thể bị phá vỡ trong thời gian ngắn.
Nó chỉ là một tờ giấy, cũng mỏng manh như một tờ giấy.
Thứ này đến quá dễ dàng, đi cũng rất đơn giản.
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch chỉ hy vọng có thể duy trì hiện trạng, bất kể là tiền bạc hay tình cảm.
Nhiều hơn nữa cậu không dám nhận.
Ly trà sữa bị Lục Cảnh Văn cầm lên.
Anh lại nếm thử thứ trà sữa ngọt lịm này, không hiểu tại sao Lâm Bắc Thạch lại thích uống nó.
Anh nuốt trà sữa xuống, chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, giọng nói cũng khàn đi.
"Vậy là vì sao?"
Lâm Bắc Thạch: "..."
Cậu không thể nói với kim chủ rằng vì cậu cảm thấy hợp đồng này không chắc chắn nên mới tự tìm đường lui cho mình được.
Hình ảnh thu nhỏ của Lâm Bắc Thạch trong lòng điên cuồng lắc đầu, không được không được, nói như vậy không được!
Nhưng cậu lại không thể bịa ra lời nói dối nào, đành im lặng.
Ở phía bên kia, Lục Cảnh Văn dựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn Lâm Bắc Thạch, chờ cậu lên tiếng.
Có lẽ vì lớn tuổi hơn, lại lâu nay ở vị trí cao, nên khi anh yên lặng nhìn người khác như vậy, mặc dù vẻ mặt không chút gợn sóng, không có gì thay đổi, nhưng áp lực lại không hề nhỏ.
Lòng bàn tay Lâm Bắc Thạch hơi đổ mồ hôi, cậu cười gượng gạo hai tiếng: "Ha... haha, Lục..."
Cậu suýt nữa lại gọi "Lục tổng".
Qua từng ấy ngày, Lâm Bắc Thạch vẫn chưa quen gọi tên Lục Cảnh Văn.
Vất vả lắm mới dừng lại được, đang định đổi cách gọi thì giọng nói của Lục Cảnh Văn đã vang lên trước cậu một bước: "Nếu không tiện nói cho tôi biết, cũng không sao."
Lâm Bắc Thạch ngẩn người.
Lục Cảnh Văn chậm rãi nói: "Nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể tin tưởng tôi, cũng hy vọng nếu em có nghi ngờ, băn khoăn, hoặc gặp bất kỳ vấn đề gì, em sẽ nói cho tôi biết."
Anh nói, ánh mắt dừng trên người Lâm Bắc Thạch, không hề dịch chuyển.
Lâm Bắc Thạch cảm thấy ánh mắt đó đã nhìn thấu cậu.
Điều này là đương nhiên.
Lục Cảnh Văn lớn tuổi hơn Lâm Bắc Thạch, anh đã trải qua nhiều chuyện hơn, cũng đã thấy thế giới rộng lớn hơn, giao thiệp với đủ loại người khác nhau.
Với kinh nghiệm và vốn sống của mình, anh đủ sức dễ dàng đoán ra suy nghĩ của Lâm Bắc Thạch.
Và chính xác chỉ ra mấu chốt của vấn đề.
Lâm Bắc Thạch: "..."
Cậu không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn Lục Cảnh Văn nữa, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Hai người vì thế mà chìm vào im lặng. Lâm Bắc Thạch không dám ngẩng đầu, chỉ đành đưa tay lấy trà sữa, cúi đầu uống.
Lục Cảnh Văn chăm chú nhìn Lâm Bắc Thạch uống cạn ly trà sữa.
Sau đó, Lâm Bắc Thạch nghe thấy Lục Cảnh Văn khẽ nói: "Ly trà sữa em vừa uống, là của tôi."
Lâm Bắc Thạch: "......"
Lâm Bắc Thạch co rúm ngón chân, chỉ muốn chui xuống đất trốn đi. Cậu lúng túng đặt chiếc ly rỗng lên bàn.
Ống hút đã bị cắn bẹp.
Để lộ một vòng dấu răng đều tăm tắp.
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Dạo này nhiều việc, rồi sức khỏe cũng không tốt lắm, nên có thời gian có sức lực thì mới viết.
Chắc là một tuần có thể ba bốn chương, sẽ cố gắng cách nhật và theo bảng xếp hạng mà cập nhật.
Thông thường sẽ không drop truyện, chỉ cần có thể viết sẽ viết cho xong.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và bao dung, cảm ơn mọi người đã yêu thích bé Lâm và Lục tổng, moah moah:*