Đến Dung Thành lúc rạng sáng, anh đã ngủ được hơn hai tiếng trên xe nên hiện tại tinh thần khá sảng khoái.
Vừa đến công ty, chuông điện thoại đã reo lên.
Lục Cảnh Văn nhấn nút nghe, giọng nói của bạn thân anh Phương Diên Đình, vang lên từ đầu dây bên kia: "Cảnh Văn, ngày 23 cậu có rảnh không?"
"Hôm đó là cuối tuần," Phương Diên Đình thở dài, "Chẳng lẽ cậu cuối tuần cũng đi làm à?"
Lục Cảnh Văn lật xem lịch: "...Chưa chắc."
"Đúng là con nghiện công việc," Phương Diên Đình không nhịn được nói, "Tối 23 có buổi họp lớp cấp ba, lớp trưởng nhờ tôi hỏi cậu có đi không."
"Cậu đã năm năm liền không tham gia họp lớp rồi đấy," Phương Diên Đình nói, "Lần nào cũng có người hỏi tôi cậu đi đâu."
"Vậy cậu nói thế nào," Lục Cảnh Văn bước vào thang máy, ấn nút chọn tầng, "Nói tôi mất tích rồi à?"
"Cũng gần giống vậy," Phương Diên Đình mỉm cười, "Tôi nói cậu đi xem mắt, ông nội nhà cậu chẳng phải tháng nào cũng bắt cậu đi xem mắt ba lần sao?"
"Mười mấy năm rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định à," Giọng điệu của Phương Diên Đình có chút khó chịu, "Hồi cậu mười mấy tuổi, ông ấy đưa cậu vào trại cai nghiện đồng tính, sau đó lại ép cậu uống thuốc Bắc điều trị, còn nói làm vậy là có thể biến thành người dị tính luyến ái ấy."
Lục Cảnh Văn: "..."
Lục Cảnh Văn mặt không cảm xúc mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Vậy cậu có đi không?" Phương Diên Đình quay lại vấn đề chính.
"Đi," Lục Cảnh Văn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, "Cũng lâu rồi không gặp cậu và các bạn cũ."
Nghe vậy, Phương Diên Đình đáp lại một tiếng "Được", hai người lại tán gẫu thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Lục Cảnh Văn ngồi xuống ghế, bắt đầu xử lý các tài liệu.
Đến khi xem đến tài liệu thứ ba, anh hơi nhíu mày, gọi Tưởng Vân vào.
"Hưng Thái là đối tác của Hồng Đạt?" Lục Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn Tưởng Vân.
Hồng Đạt là một công ty con do Hồng Mậu nắm giữ cổ phần chi phối, chuyên về chế biến thực phẩm.
"Vâng, Hưng Thái là một trong những nhà cung cấp nguyên liệu lớn ở Dung Thành, là nhà cung cấp tiềm năng mà Hồng Đạt sắp hợp tác." Tưởng Vân trả lời từ tốn.
Lục Cảnh Văn gật đầu, ánh mắt dừng lại ở ba chữ Vương Phụng Lai trong bản dự thảo hợp đồng.
Dĩ nhiên anh còn nhớ người này, chính là vị Vương tổng hung hăng, dựa vào tiền bạc và quyền lực ép nhân viên phục vụ uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, rồi còn múa cột với cái chân bị thương ở quán bar Sky.
Lục Cảnh Văn nhìn cái tên này, khóe miệng trễ xuống, đối tác của Hồng Đạt chọn lựa thật kém.
Anh tiếp tục lật xem, cau mày đọc hết toàn bộ hợp đồng, khoanh tròn một vài chỗ. Ngay sau đó, anh triệu tập một cuộc họp trực tuyến, chỉ sau mười phút, việc hợp tác giữa Hồng Đạt và Hưng Thái tuyên bố chấm dứt.
Buổi chiều, Lục Cảnh Văn nghỉ ngơi nửa tiếng, chợp mắt một lát, sau đó lại đến phòng tiếp khách gặp vài đại diện do các đối tác cử đến.
Đến khi mọi công việc kết thúc, đã là bảy giờ tối, anh lái xe trên đường, giữa chừng nhận được điện thoại của ông nội.
Ông nội tên là Lục Gia Hiên, ông cho con trai thừa kế Hồng Mậu, nhưng thằng con trai lại chẳng ra gì, đối với công ty chẳng hiểu biết gì, chỉ thích la cà ở chốn ăn chơi, vì vậy sau khi ông nội nghỉ hưu, công ty đã sớm được giao cho người cháu trai trẻ tuổi Lục Cảnh Văn.
Ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lục Cảnh Văn, hy vọng anh phát triển theo hướng mà ông mong muốn, từ khi Lục Cảnh Văn sinh ra, ông đã sắp đặt sẵn cả cuộc đời cho anh.
Chỉ là Lục Cảnh Văn không hề cảm kích.
Vì vậy, ngay khi điện thoại vừa được kết nối, giọng nói khó chịu của ông nội đã vang lên: "Buổi xem mắt hôm qua ông sắp xếp cho cháu, tại sao cháu không đi?"
Đèn đỏ phía trước, Lục Cảnh Văn dừng xe, chậm rãi trả lời: "Bận công ty, không có thời gian."
"Bận cái gì mà bận đến mức không thể dành ra nửa tiếng để đi ăn cơm!" Ông nội quát lên, "Những cô gái ông chọn cho cháu đều là tiểu thư khuê các, cô nào cũng là người tốt! Không phải loại đàn bà điên rồ như mẹ cháu!"
Lục Cảnh Văn nhìn thẳng về phía trước, bàn tay nắm chặt vô lăng hơi siết lại.
"Cháu cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, ông không quan tâm trước đây cháu thích đàn ông hay đàn bà, bây giờ cũng đến lúc phải nối dõi tông đường cho nhà họ Lục..."
Giọng nói của ông nội đột ngột dừng lại.
Lục Cảnh Văn đã cúp máy.
Ở nhà cũ họ Lục, Lục lão gia nổi trận lôi đình, vung gậy hung hăng gõ trên sàn nhà, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
"Mày nhìn thằng con của mày đi!" Lục lão gia chỉ vào cha của Lục Cảnh Văn - Lục Quảng Diên - mắng xối xả, "Mẹ nó cứ phải giống mày, làm tao phải sốt ruột!"
Lục Quảng Diên vâng vâng dạ dạ, ngồi ở trên sô pha, cười gượng, nhỏ giọng nói: "Ba, con cũng đâu quản nó được......"
Lục lão gia trợn mắt tức điên nhìn thằng con.
Dì Lưu chạy nhanh tiến lên vỗ lưng lão gia: "Đừng giận, đừng giận...... Bây giờ mấy đứa nhỏ chưa hiểu, chờ về sau biết khổ, liền biết ngài khổ tâm lo lắng."
"Hừ!" Lục lão gia xoay người ngồi trên sô pha, "Kêu thằng nhóc Cảnh Nhiên xuống đây, không trị được thằng lớn, chẳng lẽ ta không trị được thằng nhỏ!"
Dì Lưu cảm thấy một trận đau đầu, nhưng vẫn lên lầu gọi Lục Cảnh Nhiên xuống.
Quả nhiên, cậu nhỏ vừa xuống đã bị mắng một trận, từ bài tập về nhà đến sở thích, từ tính cách đến quần áo đang mặc, bạn bè đang chơi cùng, tất cả đều bị chỉ trích, bị mắng đến mức không còn gì tốt đẹp.
Lục Cảnh Nhiên bị mắng một cách khó hiểu, nhưng cũng không dám giải thích, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, đợi Lục lão gia mắng xong thì im lặng đi đến một góc quỳ úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Dì Lưu nhìn Lục Cảnh Nhiên với vẻ mặt phức tạp, thở dài gần như không thể nhận ra, còn Lục Quảng Diên thì lại vui vẻ nhìn con trai mình bị phạt quỳ.
Lục lão gia thở phào một hơi: "Vẫn là Cảnh Nhiên ngoan hơn."
Nói xong, ông đứng dậy, đi thang máy lên tầng ba.
Dì Lưu nhìn Lục Cảnh Nhiên đang quỳ, lại thấy Lục Quảng Diên thay một bộ quần áo lòe loẹt chuẩn bị ra ngoài, vỗ đùi lo lắng không yên.
Không thể để đứa nhỏ cứ quỳ mãi như vậy được, bà vội vàng tiến lên ngăn Lục Quảng Diên lại: "Tiên sinh, cậu nhỏ vẫn còn đang quỳ, cho cậu ấy đứng dậy trước đã."
Lục Quảng Diên đã ngoài năm mươi, nhưng ông vẫn giữ gìn khá tốt, thoạt nhìn như một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, mặc một bộ vest màu hồng cánh sen cũng không thấy kỳ lạ. Ông đột nhiên bị dì Lưu kéo lại, nhíu mày có chút không kiên nhẫn: "Ông già bảo nó quỳ, thì cứ để nó quỳ, mới mười mấy tuổi, quỳ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ."
Dì Lưu nghẹn lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Quảng Diên đi ra ngoài.
Bà thở dài, thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành nhắn tin cho Lục Cảnh Văn.
Lúc này Lục Cảnh Văn vừa về đến nhà, cửa còn chưa mở, tin nhắn điện thoại gửi đến đã khiến anh nhíu mày.
Anh quay người xuống lầu, lái xe đến nhà cũ.
Mặc dù quan hệ giữa anh và Lục Cảnh Nhiên không thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng là em trai cùng cha khác mẹ của anh.
Hơn nữa, tám năm trước, mẹ ruột của Lục Cảnh Nhiên, cũng là mẹ kế trên danh nghĩa của Lục Cảnh Văn, đã qua đời vì bệnh, cộng thêm mấy người trong nhà... Lục Cảnh Văn không thể không quan tâm đến cậu.
Lục Cảnh Văn lái xe hơn nửa tiếng thì về đến nhà cũ.
Vừa vào cửa đã thấy Lục Cảnh Nhiên quỳ trên đất khóc thút thít, dì Lưu ở bên cạnh lo lắng không yên.
Lục Cảnh Văn kéo cổ áo đứa nhỏ, lôi người từ dưới đất lên.
Lục Cảnh Nhiên dụi mắt: "Anh..."
"Cộc cộc cộc—"
Tiếng gậy chống chạm đất truyền đến, Lục lão gia đứng trên bậc thang chỉ vào mũi Lục Cảnh Văn nói: "Mày còn dám về! Mày còn coi ông nội này ra gì!"
Lục Cảnh Văn làm như không nghe thấy, không nói một lời, chỉ che Lục Cảnh Nhiên ra sau lưng, ngay sau đó, một chiếc cốc trà ném về phía Lục Cảnh Văn, Lục Cảnh Văn căn bản không né, mặc cho chiếc cốc đó đập vào trán mình.
Dì Lưu giật nảy mình.
Lục lão gia cũng sững người.
Nước mắt của Lục Cảnh Nhiên cũng bị dọa cho ngừng lại.
Lục Cảnh Văn chậm rãi đưa tay lau đi chút máu đang rỉ ra ở trán, giọng điệu bình tĩnh: "Hết giận chưa? Ông nội."
Lục lão gia trừng mắt nhìn Lục Cảnh Văn, nhưng Lục Cảnh Văn không có phản ứng gì, anh rất bình tĩnh rút hai tờ giấy ấn lên trán, sau đó chậm rãi mở miệng: "Cảnh Nhiên còn nhỏ, không hiểu chuyện, cháu đưa nó về nhà cháu dạy dỗ thay ông vài ngày, tiện thể cho nó học thư pháp với bạn cháu, rèn luyện tính tình."
Chưa đợi Lục lão gia lên tiếng, Lục Cảnh Văn đã đưa Lục Cảnh Nhiên ra ngoài.
Lục lão gia chân tay bất tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ra khỏi cửa, ông tức giận dậm gậy chống, ánh mắt lướt qua những mảnh sứ vỡ trên sàn, lại không tự nhiên mà dời đi, cuối cùng cũng chịu ngồi yên trên ghế.
Dì Lưu thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng xong, trong nhà này vẫn là ngài Lục hiểu chuyện nhất, khiến người ta yên tâm nhất.
Bên kia Lục Cảnh Nhiên loạng choạng đi theo sau anh trai ra khỏi cửa, sau đó bị anh nhét vào ghế phụ.
Lục Cảnh Nhiên vừa thắt dây an toàn, vừa lắp bắp nói: "Anh, anh... sao anh không né chứ..."
"Để ông ấy nguôi giận," Lục Cảnh Văn nói ngắn gọn, "Nếu né, ông ấy sẽ càng giận, ông ấy đã bảy tám mươi tuổi rồi, cần gì phải so đo với ông ấy."
"Hơn nữa, ông ấy đã như vậy mấy chục năm rồi," Lục Cảnh Văn mặt không cảm xúc, "Quen rồi."
"Thật ra..." Giọng Lục Cảnh Nhiên buồn bã, "Anh, anh không cần đưa em đi đâu, dù sao mấy ngày nữa em cũng sẽ quay về thôi."
Trước đây Lục Cảnh Văn có đem Lục Cảnh Nhiên đi vài lần, không đến một tuần, khi Lục Cảnh Văn bận bịu không việc, Lục Cảnh Nhiên liền bị Lục lão gia dùng đủ mọi cách để lôi về.
Lục lão gia luôn muốn khống chế mọi thứ trong tay, Lục Cảnh Văn đã không quản được nữa rồi, ông chỉ có thể tìm cảm giác khống chế trên người cháu nhỏ.
Lục Cảnh Văn bình tĩnh nói: "Thì sao, không muốn đi à?"
"Vậy anh đưa em quay lại."
Nghe vậy, Lục Cảnh Nhiên vội vàng lắc đầu, rụt người vào trong ghế: "Không, không được..."
Cậu vẫn rất sợ người anh trai hơn mình mười sáu tuổi này, nhưng so với ba và ông nội ở nhà, người anh trai lạnh lùng này xem ra cũng có thể coi là hòa nhã dễ gần.
Xe chạy đến ngã tư, đúng lúc gặp đèn đỏ, Lục Cảnh Nhiên không dám nhìn Lục Cảnh Văn, bèn quay đầu nhìn cảnh phố bên ngoài cửa sổ xe.
Bên đường có một người mặc đồ con ếch xanh mướt, tay cầm một xâu những con ếch con nhỏ xíu.
Bên cạnh cậu ta còn có một bé gái trạc tuổi cậu nhóc, tóc tết hai bím, hai người ngồi trên vỉa hè. Người mặc đồ ếch đưa một chai nước cho bé gái, bé gái lắc đầu, ngay sau đó như chợt nhớ ra điều gì, đưa tay lên xoa đầu mình.
Lục Cảnh Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ tại sao bé gái lại xoa đầu thì đèn xanh đã bật sáng, chiếc Bentley từ từ lăn bánh vào dòng xe cộ, rất nhanh cậu nhóc đã không còn nhìn thấy hai người đó nữa.
Còn trên vỉa hè, hai người vẫn đang ngồi đó.
Lâm Bắc Thạch tháo bỏ đầu ếch, uống một ngụm nước.
Vì vết thương ở chân chưa lành, lại thêm việc quản lý Lưu dặn dò cậu gần đây không cần đến Sky, sau khi xuất viện, Lâm Bắc Thạch chỉ có thể làm những công việc lặt vặt để kiếm tiền.
Số ếch nhỏ còn lại chắc khoảng mười mấy con.
Lâm Gia Lâm dùng ngón tay chỉ vào đầu từng con ếch, đếm từng con một.
Liệu trình hóa trị của cô bé đã tạm dừng, sau mỗi đợt hóa trị, bác sĩ sẽ đánh giá và quyết định cho cô bé tiếp tục nằm viện hay xuất viện, đến đợt hóa trị tiếp theo thì quay lại nhập viện.
Lâm Bắc Thạch nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Gia Lâm: "Còn lại bao nhiêu con?"
"Mười hai con." Lâm Gia Lâm ngẩng đầu trả lời.
Lâm Bắc Thạch đeo lại đầu ếch, cậu hơi khó khăn đứng dậy: "Đi thôi."
"Bán hết rồi chúng ta về nhà."
- -
Lily: Cũng đoán được bộ này hẳn là chữa lành cho nhau. Rồi mùa xuân khi nào đến? Mỗi lần tác giả viết về em công đều thấy ẻm đang vất vả làm việc. Ẻm nhỏ tuổi hơn tui nhiều luôn, nhìn mấy em bé số khổ làm tui đớn chịu hong nổi.