"Ngài..." Cậu theo bản năng dùng kính ngữ.
Cậu muốn hỏi, tại sao phải làm đến mức này vì mình.
Chỉ là hai người bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng, cần gì phải làm đến nước này.
Cho dù là người yêu thật sự, cũng hiếm có ai làm được đến mức này cho người mình yêu.
Huống chi trên thực tế, họ thậm chí còn chưa quen biết nhau.
Không có một lý do nào, Lâm Bắc Thạch không dám nhận những thiện ý và cơ hội quý giá này.
Muốn có được thứ tốt đẹp, phải trả giá. Đó là đạo lý Lâm Bắc Thạch đúc kết được sau hai năm lăn lộn ở Dung Thành. Giống như trước đây cậu muốn có một khoản tiền trong thời gian ngắn, thì phải cam tâm tình nguyện đến trước mặt Vương Phụng Lai, người có thể cho cậu tiền, làm con cá mặc người ta xẻ thịt.
Nhưng bây giờ, cậu gần như không cần phải trả bất kỳ cái giá nào, đã có thể có được tiền chữa bệnh cho em gái, có được cơ hội quay lại trường học.
Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy chứ.
Lục Cảnh Văn mà mình đang đối mặt là một thương nhân!
Hơn nữa còn là một thương nhân rất thành đạt.
Lâm Bắc Thạch nghĩ, chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc mình có thể đang làm một vụ mua bán lỗ vốn sao?
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Ngài, không sợ em vừa nhận được tiền liền hủy hợp đồng sao?"
Lục Cảnh Văn vốn đang lặng lẽ nhìn Lâm Bắc Thạch, nghe vậy, đôi mắt nâu sẫm kia lại hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
Giọng điệu anh vẫn như thường, hỏi ngược lại: "Em sẽ sao?"
Lâm Bắc Thạch nghẹn lời.
Cậu nhất thời không nói nên lời, không biết phải trả lời câu hỏi sắc bén và đánh trúng trọng điểm này của Lục Cảnh Văn như thế nào.
Lục Cảnh Văn gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn Lâm Bắc Thạch khẽ thở dài.
"Yên tâm, việc tặng cho tài sản là dựa trên hợp đồng, tôi không phải kẻ ngốc," Anh chậm rãi mở lời, giải thích với Lâm Bắc Thạch, "Hồng Mậu có rất nhiều dự án công ích, bản thân tôi cũng đã tài trợ cho rất nhiều sinh viên, em cứ coi mình là một trong số đó, đừng mang quá nhiều gánh nặng."
Giọng anh ôn hòa, như có một sức mạnh kiên định, khiến tấm lưng căng thẳng của Lâm Bắc Thạch dần thả lỏng theo lời nói của anh.
"Thành tích của em rất tốt, nếu sau này em tiếp tục chọn theo ngành y," Lục Cảnh Văn suy nghĩ một chút, thử nói một câu đùa nhạt nhẽo để làm dịu bầu không khí, "Có lẽ tôi sẽ đào em về Hòa Tâm, làm việc cho Hồng Mậu."
Câu nói đùa lạnh này khiến khóe mắt Lâm Bắc Thạch cong lên, rồi lại đỏ hoe.
Lâm Bắc Thạch chớp chớp mắt: "Lục Cảnh Văn, dù thế nào đi nữa, cảm ơn anh."
Lâm Bắc Thạch không thể tưởng tượng được, nếu không gặp Lục Cảnh Văn, mọi chuyện sau này sẽ phát triển theo hướng nào, có lẽ bây giờ cậu đã mất đi em gái, đang ở một góc nào đó của Dung Thành, nghĩ cách kết liễu cuộc đời mình.
Giây phút này, cậu không nói được những lời hoa mỹ, cũng không thể trơ trẽn đưa ra bất kỳ lời hứa nào, nên ngàn vạn lời nói cuối cùng chỉ hóa thành câu "cảm ơn".
Lục Cảnh Văn lặng lẽ nhìn cậu, cuối cùng chỉ nói: "Không có gì."
Mặt trời đã lên cao hoàn toàn, ánh sáng chói chang xuyên qua những tòa nhà cao tầng san sát của thành phố, hắt xuống một nửa bóng râm trước cửa hàng trà sữa, theo thời gian trôi qua, vệt sáng này dần dần dịch chuyển, kéo ra một dải nắng dài.
Lục Cảnh Văn đợi Lâm Bắc Thạch ở quán trà sữa cả ngày.
Lâm Bắc Thạch kiên quyết làm hết ngày công rồi mới rời đi.
Lục Cảnh Văn không lay chuyển được cậu, liền ngồi đợi ở bên cạnh, lúc đông khách, anh thậm chí còn xin phép rồi vào quầy pha chế, giúp Lâm Bắc Thạch nhận đơn, đóng gói.
Ngay khi Lục Cảnh Văn bước vào, Lâm Bắc Thạch đã cúi gằm mặt, hầu như không nhìn về phía anh.
Gần 5 giờ chiều, điện thoại reo lên, cuộc gọi từ Andrew Mond. Lục Cảnh Văn đứng dậy ra ngoài, đợi đến khi đóng cửa kính của quán trà sữa mới nghe máy.
"Alo." Giọng nói tiếng phổ thông pha chút âm điệu nước ngoài của Andrew Mond vang lên, "Lục, hai người sao rồi?"
Lục Cảnh Văn kể sơ qua tình hình gần đây cho Andrew Mond nghe.
Andrew Mond nghe xong im lặng mất ba phút.
"Lục, cậu... tôi... thật ra tôi thấy những việc cậu làm đều rất tốt, điều này có ích cho việc xây dựng lòng tin của cậu ấy đối với cậu." Andrew Mond lựa lời, gãi đầu, cuối cùng chọn cách khẳng định hành động của bạn mình trước.
"Nhưng mà," Andrew Mond ngừng lại, nhẹ nhàng chỉ ra vấn đề của Lục Cảnh Văn, "Lục, hướng đi của cậu hình như hơi lệch rồi, cậu không giống đang theo đuổi người ta, mà giống đang nuôi con."
"Cậu hiểu ý tôi chứ? Hành động của cậu giống một người lớn tuổi lo lắng cho đứa trẻ hơn. Tất nhiên, tôi không nói hành động của cậu là sai," Andrew Mond nhấn mạnh, "Phát triển mối quan hệ thân mật với đối phương đương nhiên phải có thành ý."
"Câu nói đó nói thế nào nhỉ - Chân thành mới là tuyệt chiêu."
"Quan tâm và chăm sóc đối phương cũng rất bình thường, cũng là điều nhất định phải làm."
"Chỉ là, cậu..." Andrew Mond nói đến đây không nhịn được mà buột miệng, "Hành động của cậu quá giống một phụ huynh rồi, ừm, nếu tôi kể với người khác về cuộc sống hàng ngày của cậu và Lâm, người ta có thể sẽ tin rằng hai người là anh em, cấp trên cấp dưới, hoặc là mối quan hệ mạnh thường quân và người được hỗ trợ."
"Tóm lại, rất khác với mối quan hệ đang phát triển tình cảm hoặc đã phát triển tình cảm."
Lục Cảnh Văn: "......"
Vậy hả?
Điều này đối với Lục Cảnh Văn, một người sắp ba mươi tuổi, chưa từng yêu đương, chỉ biết làm việc, thật sự có chút khó hiểu.
Anh cứ nghĩ hành vi cử chỉ của mình đã thể hiện rõ ý tứ rồi.
Anh vừa cố gắng hiểu lời Andrew Mond, vừa suy nghĩ lại tất cả những gì mình đã làm gần đây.
Từ khi ký hợp đồng đến nay, quả thật họ không có tiến triển gì, cũng quả thật... không giống đang phát triển mối quan hệ thân mật, ngược lại giống như Andrew Mond nói.
Lâm Bắc Thạch đã có hợp đồng đó, nhưng cậu vẫn thiếu cảm giác an toàn, không tin tưởng anh lắm, vẫn chạy ra ngoài tự làm việc.
Do áp lực của bản thân, Lâm Bắc Thạch sẽ gọi tên anh, nhưng vẫn chưa quen gọi tên anh, đã lâu như vậy rồi, khi gọi anh cậu vẫn buột miệng tuông ra đủ loại kính ngữ.
Lục Cảnh Văn nghĩ, phản ứng vô thức của Lâm Bắc Thạch đã thể hiện rất rõ ràng sự thật rằng mối quan hệ giữa anh và Lâm Bắc Thạch rất có thể vẫn đang giậm chân tại chỗ.
Anh siết chặt điện thoại, có chút thất bại: "Tôi không biết phải làm sao nữa, tôi chỉ hành động theo cảm tính, hy vọng có thể chăm sóc em ấy tốt hơn, nghĩ rằng như vậy có lẽ em ấy sẽ bằng lòng tin tưởng tôi, bằng lòng phát triển mối quan hệ thân mật với tôi."
"Tôi... tôi nghĩ," Lục Cảnh Văn ngừng lại, giọng nói thành khẩn khiêm tốn học hỏi: "Andrew Mond, có lẽ tôi nên chủ động hơn nữa, đúng không?"
Đầu dây bên kia Andrew Mond cười: "Ừ, đúng vậy, nếu cậu ấy cứ rụt rè trong vỏ ốc của mình, thì chỉ có thể do cậu bước ra bước đầu tiên."
"Lục, có phải cậu nhìn thấy cậu ấy là thấy mềm lòng không?" Andrew Mond không khỏi trêu chọc một câu.
Không ngờ sau khi Andrew Mond hỏi câu này, Lục Cảnh Văn im lặng vài giây.
Andrew Mond cầm cốc nước lên uống ừng ực, lúc này giọng nói của Lục Cảnh Văn mới truyền ra từ điện thoại.
"Ừ," Giọng Lục Cảnh Văn vô thức nhỏ nhẹ, nghe dịu dàng trìu mến, "Đúng vậy."
"Lúc đầu thấy em ấy đáng thương, sau lại thấy em ấy vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhìn thấy là không nhịn được mà mềm lòng thở dài."
Lục Cảnh Văn lựa lời, nghiêm túc nói: "Em ấy luôn cẩn thận dè dặt, tôi hy vọng có thể nuôi em ấy thành người phóng khoáng, dù có ngang ngược hống hách cũng không sao."
Ngang ngược hống hách?
Lục Cảnh Văn lại để người ta trước mặt mình làm càn làm bậy?
Nghe vậy, Andrew Mond sợ tới mức ho sặc sụa, nước từ cổ họng trào ngược lên, anh ta ho đến nửa sống nửa chết, lại phải uống thêm mấy ngụm nước để trấn tĩnh.
Lục Cảnh Văn: "...Cậu sao thế?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho sặc sụa của Andrew Mond: "Không sao, bị sặc nước thôi."
Sau đó anh ta lại nói: "Lục, cậu thật sự rất thích cậu ấy nhỉ."
"Có lẽ ngay cả chính cậu cũng không nhận ra, cậu rất quan tâm cậu nhóc."
"Khi đối mặt với cậu ấy hoặc những chuyện liên quan đến cậu ấy, cảm xúc của cậu đều bộc lộ ra ngoài," Giọng điệu của Andrew Mond rất vui mừng, "Cuối cùng cũng không còn là một mặt nước lặng yên bất động nữa, điều này rất tốt."
"Tuy có hơi... cái đó," Andrew Mond nuốt xuống mấy chữ "não yêu đương", không dám nói ra, anh ta bổ sung: "Nhưng cũng không sao."
Lục Cảnh Văn: "...Cái gì cơ?"
"Không có gì," Andrew Mond cười khẩy, "Lục, hãy tận hưởng chuyến hành trình mới mẻ này đi, tôi tin cậu nhất định sẽ đến đích thuận lợi."
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng Andrew Mond nhắc nhở Lục Cảnh Văn nhớ đến buổi tư vấn tâm lý trong tháng này rồi cúp máy.
Chuông cửa sau lưng khẽ vang lên, Lục Cảnh Văn quay người lại, nhìn thấy Lâm Bắc Thạch từ trong tiệm trà sữa đi ra.
Cậu đã cởi bỏ bộ đồng phục làm việc, dây buộc tóc cả ngày đã hơi lệch, vài lọn tóc lòa xòa ra khỏi dây buộc, trông thật sinh động.
"Lục..." Cậu hơi ấp úng, gọi: "Cảnh Văn, tan làm rồi, đi thôi ạ."
Lục Cảnh Văn tay ôm bộ vest vừa cởi, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Bắc Thạch.
Anh bước về phía Lâm Bắc Thạch.
Một bước, hai bước...
Anh dừng lại trước mặt Lâm Bắc Thạch.
Sau đó anh đưa tay về phía Lâm Bắc Thạch.
Lòng bàn tay hướng lên trên, các khớp xương rõ ràng, là một bàn tay rất đẹp.
"Được," Lục Cảnh Văn nghĩ nên chủ động hơn một chút, giọng nói ôn hòa, "Cùng đi thôi."
Lâm Bắc Thạch nhìn bàn tay của Lục Cảnh Văn, yết hầu chuyển động, có chút căng thẳng. Cậu không phải trẻ con ba tuổi, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của việc Lục Cảnh Văn đưa tay về phía mình.
Đây là một lời mời rõ ràng.
Lúc trước Lâm Bắc Thạch còn dám gọi điện cho Vương Phụng Lai, bây giờ chỉ là nắm tay, đương nhiên không có gì không được.
Nhưng vào lúc này, Lâm Bắc Thạch lại cảm thấy căng thẳng và bối rối không rõ nguyên nhân.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, nhưng không mấy hiệu quả.
Cậu cũng không dám để Lục Cảnh Văn cứ đưa tay chờ đợi quá lâu, vì vậy cậu chậm rãi đưa tay mình lên, đặt lên ngón tay của Lục Cảnh Văn.
Hai bàn tay nhanh chóng áp sát vào nhau, Lục Cảnh Văn nhanh chóng nắm chặt các khớp ngón tay của Lâm Bắc Thạch. Tay anh khô ráo và ấm áp, còn các khớp ngón tay của Lâm Bắc Thạch lại lạnh lẽo, mang theo chút hơi lạnh như những mảnh băng vụn.
Họ không đan mười ngón tay vào nhau, mà chỉ nắm lấy ngón tay của đối phương như những thiếu niên mới yêu ở tuổi dậy thì, thậm chí không dám chạm vào lòng bàn tay.
Họ nắm tay nhau bước đi, không ai nói gì.
Cảm giác nắm tay... hình như cũng không tệ, Lục Cảnh Văn nghĩ.
Cho đến khi gần đến chiếc McLaren, tấm lưng căng thẳng của Lục Cảnh Văn mới thả lỏng, anh hít sâu một hơi, cố tỏ ra thoải mái lên tiếng, giọng điệu nghe rất tự nhiên: "...Bắc Thạch, em rất căng thẳng sao?"
"...Không ạ," Lâm Bắc Thạch thả lỏng hàm răng đang nghiến chặt, lắp bắp trả lời, "Không... em không, không căng thẳng."
"Ngài," Lâm Bắc Thạch nhắm mắt lại, lần đầu tiên trước mặt Lục Cảnh Văn, miệng nhanh hơn não, "Có phải ngài, ngài căng thẳng rồi."
Dưới ánh tà dương, trong thảm cỏ xanh mướt, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, đều khẽ run rẩy, những khớp ngón tay hơi ướt đẫm mồ hôi đan xen vào nhau.
Không phân biệt được rốt cuộc là ai đang căng thẳng.
—
Lily: Hai em gà bông.