Món thịt xào ớt cay xè khiến Lâm Bắc Thạch đỏ hoe cả mắt. Lục Cảnh Văn rót một cốc nước ấm đưa cho cậu: "Uống chút đi."
Lâm Bắc Thạch ừng ực uống nửa cốc nước, liếc mắt thấy Lục Cảnh Văn đang mỉm cười nhìn mình.
"Thật ra trước đây em ăn cay rất giỏi," Lâm Bắc Thạch lặng lẽ gắp một sợi thịt bỏ vào bát, "Dạo này ít ăn nên hơi không quen."
Trước đây, Lâm Bắc Thạch rất thích các món cay, vì mặn mà, cay nồng, rất đưa cơm. Nhưng mấy tháng gần đây vì bệnh nên phải kiêng khem, cậu đã lâu không được ăn đồ cay.
Bây giờ bệnh khỏi mới dám ăn lại một chút, nhưng Lâm Bắc Thạch không ngờ rằng, chỉ với ớt xanh thôi mà mình đã không chịu nổi, ngược lại những món ăn nhạt lại hợp khẩu vị hơn.
Con người quả thật là sinh vật dễ dàng quên đi và thích nghi.
Lục Cảnh Văn không ăn cay, nhưng nghe Lâm Bắc Thạch nói vậy, anh gắp một miếng ớt xanh nếm thử.
Quả thực rất cay, toàn bộ khoang miệng đều tê dại. Anh đặt đũa xuống, nói với Lâm Bắc Thạch: "Là do nó quá cay, em ăn ít thôi, chỉ cần thỏa mãn cơn thèm một chút là được, nếu không sẽ đau dạ dày."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Ăn trưa xong, hai người sóng vai đi bộ về bệnh viện. Vì đi sát nhau, vai nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Lâm Bắc Thạch nhận ra, vội vàng giữ khoảng cách với Lục Cảnh Văn một chút, nhưng không ngờ vừa dịch chuyển một bước nhỏ, tay Lục Cảnh Văn đã nắm lấy cánh tay cậu.
"Đừng cách xa như vậy."
Giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên bên tai.
Lâm Bắc Thạch sững người. Cậu không dịch chuyển nữa, giữ nguyên khoảng cách ban đầu, nhưng Lục Cảnh Văn vẫn không buông tay.
Cậu đang cảm thấy hơi lạ thì ngón tay Lục Cảnh Văn bỗng dưng trượt xuống theo nhịp bước chân, rất tự nhiên nắm lấy tay Lâm Bắc Thạch.
Nắm hờ, không siết chặt, nhưng lại mang theo sức mạnh khó cưỡng, giống như cái ôm giữa cơn sấm sét, sự bầu bạn trong đêm mưa.
Vừa như kiềm chế, lại vừa như buông thả.
Lâm Bắc Thạch cứng người, tim bỗng đập nhanh, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng đêm qua, Lục Cảnh Văn giữ lấy đầu cậu, vuốt ve sống lưng cậu hết lần này đến lần khác.
Cậu nuốt nước bọt, không biết tâm trạng này là thế nào, chỉ khẽ co tay lại, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Lục Cảnh Văn.
Lông mi Lục Cảnh Văn khẽ run, đôi mắt nâu khẽ động.
Bầu không khí trở nên có chút mờ ám.
Giống như mối quan hệ giữa hai người hiện tại dưới hợp đồng, dần trở nên phức tạp, khó dứt ra được.
Vậy thì bây giờ họ là gì của nhau?
Cả hai người cùng mang tâm sự, không hẹn mà cùng nghĩ đến câu hỏi này.
Nói là người yêu, dường như vẫn còn thiếu điều gì đó, nhưng nếu nói không phải, thì bản hợp đồng đã ký kia sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Thật sự không thể nghĩ thông, cũng không thể hiểu rõ.
Nhưng mặc dù không nghĩ ra được gì, hai người vẫn không buông tay nhau.
So với lần nắm tay dè dặt ngoài quán trà sữa, lần nắm tay này dường như diễn ra rất tự nhiên, có lẽ vì sự tiếp xúc của hai bàn tay không quá sâu, lần này cả hai người trông có vẻ thoải mái hơn, không còn căng thẳng như vậy nữa.
Tuy nhiên, thực tế, Lục Cảnh Văn vẫn còn hơi căng thẳng, anh cố gắng khắc phục phản ứng của cơ thể, lại lo Lâm Bắc Thạch không vui nên không dám nắm chặt, nhưng nhận thấy đối phương không có ý định rút tay ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời không mưa, nhưng cây cối trên đại lộ vẫn còn đọng những giọt nước, thỉnh thoảng những chiếc lá nặng trĩu rơi xuống, rơi xuống trước mặt họ.
Lục Cảnh Văn lên tiếng hỏi: "Dạo này em ở trường ổn chứ?"
"Cũng ổn ạ, bạn bè và thầy cô đều rất tốt," Lâm Bắc Thạch nói, "Mấy hôm trước có thi thử, thứ hai mới có điểm."
"Chờ điểm ra, thầy giáo nói..."
Lâm Bắc Thạch ngập ngừng: "Nói, nói là sẽ họp phụ huynh, bảo... bảo phụ huynh cố gắng đến dự."
Lông mày Lục Cảnh Văn nhướng lên.
Chuyện này anh biết, lớp học có nhóm phụ huynh, Lục Cảnh Văn rất bận, không thường xuyên nói chuyện trong nhóm, nhưng những tin nhắn giáo viên gửi, anh đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi đọc kỹ từng cái một.
Buổi họp phụ huynh được tổ chức vào sáng thứ sáu tuần sau, giáo viên chủ nhiệm Hoàng Dư Xuân hy vọng phụ huynh của tất cả học sinh đều cố gắng đến dự.
Lâm Bắc Thạch lấy đâu ra phụ huynh, bố mẹ cậu còn chẳng biết đang ở xó xỉnh nào.
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch đã chuẩn bị tinh thần tự mình tham dự buổi họp phụ huynh cho chính mình. Dù sao mười mấy năm qua cũng đều trôi qua như vậy.
"Được, hôm họp phụ huynh, tôi sẽ đến."
Giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên bên tai.
Cái gì?! Lục Cảnh Văn nói sẽ đi họp phụ huynh cho cậu?!
Lâm Bắc Thạch nghe vậy liền cắn phải má trong, đau đến mức phải hít hà một hơi.
"Hức... Lục... Lục..." Cậu lắp bắp một hồi, "Thật ra... không cần đâu, em có thể tự đi được mà, thật đấy!"
"Không sao," Lục Cảnh Văn nói, "Sáng hôm đó tôi không có việc."
Lâm Bắc Thạch ngẩn người, không dám tin một người bận rộn như Lục Cảnh Văn lại không có việc.
"Thật sao?" Lâm Bắc Thạch hỏi.
"Thật." Lục Cảnh Văn trả lời dứt khoát, "Thời gian để tham dự một buổi họp phụ huynh, tôi vẫn có."
"Em bây giờ là học sinh, họp phụ huynh đều là những việc quan trọng liên quan đến học sinh, tôi muốn đi nghe, nếu không tôi không yên tâm."
Lục Cảnh Văn nói rồi quay đầu nhìn Lâm Bắc Thạch, thấy cậu mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Sao không nói gì?" Giọng Lục Cảnh Văn rất nhỏ, "Không muốn để tôi đi à?"
"Không, không phải," Lâm Bắc Thạch vò vò tóc, "Chỉ là, hơi không quen, chưa có ai đi họp phụ huynh cho em, hơn nữa, anh cũng không phải..."
Giọng Lâm Bắc Thạch nhỏ dần, lẩm bẩm như đang phản bác, "... không phải là trưởng bối của em."
"Không sao, vốn dĩ cũng muốn tìm hiểu tình hình của em," Lục Cảnh Văn mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia sáng, giọng anh rất vững vàng, "Nếu em thấy không quen, cứ coi tôi như anh trai em."
"Tôi vốn dĩ cũng lớn tuổi hơn em, miễn cưỡng cũng có thể coi là nửa trưởng bối."
"... Nếu em muốn, giống như Gia Lâm," Lục Cảnh Văn hơi ngừng lại, giọng điệu rất nghiêm túc, "Gọi tôi là chú Lục cũng được."
Lâm Bắc Thạch suýt nữa lại cắn phải lưỡi mình.
"Không... không cần," Đôi mắt xám của Lâm Bắc Thạch run lên, "Gọi anh là được rồi..."
Cậu sợ hãi đến mức phải dùng kính ngữ: "Anh, anh cũng chỉ hơn em tám tuổi... không cần, không cần gọi là chú."
Lục Cảnh Văn khẽ chớp mắt, khóe mắt cong lên gần như không thể nhận ra.
"Vậy tối mai em có rảnh không?" Lục Cảnh Văn tiếp tục hỏi.
Lâm Bắc Thạch vốn định sáng mai thăm Lâm Gia Lâm, chiều đi học thêm, tối thì nghỉ ngơi hoặc tiếp tục sửa bài tập sai, đúng là có thời gian.
Vì vậy, cậu gật đầu: "Có."
"Vậy tối mai đi cùng tôi đến một buổi tiệc từ thiện nhé." Lục Cảnh Văn nhẹ giọng nói, "Đưa em đi thư giãn một chút."
Lâm Bắc Thạch nghe vậy lắp bắp đáp một tiếng "Dạ".
Trở lại bệnh viện, hai người vừa bước vào cửa, hai đứa trẻ đang đầu kề đầu bàn bạc xem nên tô màu gì cho con bướm đồng loạt ngẩng đầu lên.
Lục Cảnh Nhiên lúc này nhìn thấy anh trai mình thì bắt đầu chột dạ, sợ muốn chết, mắt đảo khắp nơi, tay chân cũng không biết để đâu, trong lòng thầm cầu nguyện Lục Cảnh Văn đừng nhìn cậu, đừng nhìn cậu!
Lâm Gia Lâm nhìn thấy hai người sóng vai nhau, cũng sững người một lúc, nhưng cô bé nhanh chóng cong mắt, nhẹ nhàng gọi: "Anh!"
Lục Cảnh Nhiên cũng lo lắng gọi một tiếng: "Anh."
"Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi," Lâm Bắc Thạch đeo bịt mắt cho Lâm Gia Lâm, "Ngủ đi."
Lâm Gia Lâm kéo bịt mắt xuống để lộ một mắt, nói với Lục Cảnh Nhiên: "Anh Tiểu Nhiên, em ngủ trưa đây, chúng ta có thời gian rồi vẽ tiếp."
Lục Cảnh Nhiên gật đầu lia lịa: "Ngủ đi, em gái."
Lục Cảnh Văn đặt tay lên vai Lục Cảnh Nhiên, giọng điệu bình tĩnh: "Tiểu Nhiên muốn đi đâu, về nhà hay về công ty với anh?"
"Về... về công ty." Lục Cảnh Nhiên chỉ do dự một thoáng.
"Vậy tôi đưa Tiểu Nhiên về trước," Lục Cảnh Văn quay sang nói với Lâm Bắc Thạch, "Em nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Bắc Thạch gật cằm, tỏ vẻ đã biết, cả người trông rất ngoan ngoãn.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Lâm Bắc Thạch ngồi xuống ghế, yên lặng trông chừng Lâm Gia Lâm.
Trên tủ đầu giường vẫn còn bức tranh của Lâm Gia Lâm, bãi cỏ xanh mướt tràn đầy sức sống, những con bướm xinh đẹp bay lượn giữa những bông hoa, tràn ngập sức sống.
Hai ngày trước, bác sĩ chủ trị báo tin đã liên hệ được với hai người hiến tặng tủy xương, bệnh viện đã bắt đầu tiến hành xét nghiệm phối ghép tủy cho Lâm Gia Lâm. Thời gian phối ghép khoảng hai tuần, nếu thành công thì Gia Lâm sẽ được cứu.
Chờ khi bệnh tình thuyên giảm, em gái cậu sẽ được như bao bạn bè đồng trang lứa, khỏe mạnh đến trường, vui chơi, rèn luyện sức khỏe, kết bạn, làm việc...
Không phải cứ mãi ru rú trong bốn bức tường bệnh viện nữa.
Cậu đang miên man suy nghĩ thì Lâm Gia Lâm trên giường bệnh bỗng kéo tấm che mắt lên một chút, để lộ đôi mắt đẹp hệt như Lâm Bắc Thạch.
"Anh ơi." Lâm Gia Lâm nhìn Lâm Bắc Thạch.
Cô bé lờ mờ nhìn thấy chiếc áo phông ngắn tay màu đen cổ tròn bên dưới lớp áo khoác của Lâm Bắc Thạch. Cô đã từng thấy chiếc áo này rồi. Bệnh viện Đại học Y khoa Dung Thành nằm rất gần trường Tam Trung Dung Thành, học sinh và giáo viên ở đó thường đến đây khám bệnh.
Những lần cô bé được hộ lý đưa ra ngoài phơi nắng, đã thấy các học sinh mặc đồng phục mùa hè cũng giống hệt như vậy.
Mỗi lần đến thăm em gái, Lâm Bắc Thạch không bao giờ mặc chiếc áo phông này bên ngoài, luôn dùng áo khoác che kín mít, nhưng đôi khi, Lâm Gia Lâm vẫn nhận ra được manh mối.
Hơn nữa, từ thứ Hai đến thứ Sáu, Lâm Bắc Thạch luôn chọn giờ nghỉ trưa tan học để đến thăm cô bé.
Nếu cô bé đoán không nhầm, anh trai cô đã quay lại trường học rồi.
Và qua cuộc trò chuyện lấp lửng với Lục Cảnh Nhiên vừa rồi, suy đoán này đã được xác nhận.
Lâm Gia Lâm cảm thấy có chút vui mừng.
Hai năm trước, với thành tích học tập xuất sắc như vậy, lẽ ra anh trai cô bé phải có một tương lai tươi sáng.
Trường Trung học huyện Đường Khê yêu cầu học sinh gửi giấy báo trúng tuyển về trường để tiện thống kê. Nhưng đúng ngày nhận giấy báo, Lâm Bắc Thạch vừa đi khỏi thì chủ nợ đã xông vào nhà, người cha vô dụng đã bỏ mặc cô bé mà chạy trốn. Trong lúc hỗn loạn, cô bé bị chủ nợ đánh, đầu đập vào cạnh bàn, ngất xỉu.
Sau đó, Lâm Gia Lâm được đưa đến bệnh viện và được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Còn Lâm Bắc Thạch, đã cất giấu giấy báo trúng tuyển - chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tương lai - xuống đáy hòm.
Bây giờ có cơ hội được quay lại trường học, Lâm Gia Lâm thật sự rất mừng cho anh trai.
Nhưng cô bé cũng lo lắng.
Cô bé không rõ tình hình hiện tại giữa anh trai và chú Lục kia ra sao, nhưng Lâm Gia Lâm hiểu rằng cô bé vẫn có thể tiếp tục điều trị ở bệnh viện, anh trai cô có thể yên ổn trở lại trường học, bình an khỏe mạnh đứng trước mặt cô, tất cả đều nhờ vào chú Lục.
Trên đời này không có sự ban ơn vô cớ nào cả.
Lâm Gia Lâm không biết anh trai mình phải trả giá như thế nào.
Cô bé càng không muốn Lâm Bắc Thạch phải đánh đổi cả cuộc đời mình.
Mặc dù vừa rồi khi bị cô bé gặng hỏi, cuối cùng Lục Cảnh Nhiên ấp úng trả lời: "Anh trai anh... anh ấy... anh ấy đang theo đuổi anh trai nhỏ... Bọn họ... hiện tại... đang sống chung thì phải... Thật ra anh cũng không... không rõ lắm..."
Lục Cảnh Nhiên thậm chí còn giơ bốn ngón tay lên thề: "Nhưng em gái... em tin anh đi, anh trai anh không phải người xấu! Anh ấy thật sự không phải! Anh ấy rất nghiêm túc, nếu anh ấy ở bên ai thì chắc chắn sẽ rất tốt và có trách nhiệm!"
Sau vài lần gặp mặt cộng thêm lời đảm bảo chắc nịch của Lục Cảnh Nhiên, Lâm Gia Lâm miễn cưỡng tin rằng Lục Cảnh Văn là người tốt.
Nhưng cô bé vẫn lo lắm, cô bé chỉ có một người anh trai, một người thân duy nhất này thôi.
"Sao vậy?" Giọng nói có chút lo lắng của Lâm Bắc Thạch cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Gia Lâm, "Em thấy khó chịu à?"
Sao gọi một tiếng "anh" rồi lại im lặng.
"Không có gì," Lâm Gia Lâm lắc đầu, "Em hơi khó ngủ."
"Hôm trước có một chị y tá chăm sóc em đã kết hôn với người mình yêu, chị ấy cho em kẹo cưới," Lâm Gia Lâm chớp chớp mắt, "Anh, anh có người mình thích chưa?"
Lâm Bắc Thạch ngẩn người ra.
Cậu khẽ co các ngón tay, đầu ngón tay như còn lưu lại hơi ấm và cảm giác từ lòng bàn tay của Lục Cảnh Văn.
"Anh..."
Lâm Bắc Thạch dừng lại một chút, giọng nói nhỏ nhẹ gần như tiếng thở dài.
"Anh cũng không biết nữa."