• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng đồng hồ trước, Lâm Bắc Thạch đang tiếp khách.

Tiếp một nhóm đàn ông trung niên lắm tiền. Nhóm người này lui tới Sky rất thường xuyên, theo lời quản lý Lưu thì họ là những khách VIP chất lượng cao.

Mỗi người đều ôm trong lòng một chàng trai tuấn tú hoặc một cô gái xinh đẹp, cười ha hả nhìn mấy nhân viên phục vụ uống rượu.

Những chai rượu chưa khui được xếp chồng lên nhau thành một "kim tự tháp", tòa tháp này ước chừng khoảng hai mươi chai. Những kẻ quyền quý này lại chọn loại bia và rượu trắng rẻ nhất để xếp thành tháp, như vậy cho dù nhân viên phục vụ có mở rượu ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền hoa hồng. Dưới mỗi chai rượu đều đè một xấp tiền mặt, số tiền tăng dần theo số lượng chai rượu.

Muốn có tiền thì chỉ có thể uống.

Đến chai cuối cùng, bên dưới lại đè một tấm thẻ.

Trong thẻ này có tới mười vạn tệ.

Đối với những kẻ vung tiền như rác này thì số tiền đó chẳng đáng là bao, mười vạn tệ mua một trò vui, sao lại không làm chứ?

Gã đàn ông dẫn đầu bụng phệ, chính là vị phó tổng Vương đã từng đưa danh thiếp cho Lâm Bắc Thạch.

Ông ta là phó tổng của một công ty con thuộc tập đoàn Hồng Mậu, tên đầy đủ là Vương Phụng Lai, đời tư không mấy trong sạch, ở nhà thì vợ cả và bồ đánh nhau ầm ĩ, bản thân ông ta vẫn còn thời gian ra ngoài tìm thú vui.

Vương Phụng Lai nhe răng cười, ôm trong lòng một chàng trai trẻ mày thanh mắt sáng, đảo mắt nhìn Lâm Bắc Thạch từ trên xuống dưới.

Lâm Bắc Thạch đứng im, mặt không đổi sắc.

"Uống đi," Vương Phụng Lai nheo mắt, chỉ vào chai bia, "Uống bao nhiêu thì được bấy nhiêu tiền."

Lâm Bắc Thạch nuốt khan, đưa tay lấy đồ khui.

*Đinh đang* - Một tiếng kim loại rơi xuống đất lanh lảnh.

Cậu ngửa đầu tu ừng ực, rượu tràn ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng.

Dòng rượu lạnh buốt từ tủ đá chảy vào cổ họng rồi xuống dạ dày, Lâm Bắc Thạch rùng mình một thoáng, những giọt nước đọng trên chai rượu làm ướt đôi găng tay đen cậu đang đeo.

Xung quanh vang lên những tiếng cười cợt, chế giễu.

Một chai... hai chai... ba chai...

Mấy người đã gục xuống, Lâm Bắc Thạch vẫn cố gắng đứng vững, tay nắm chặt tiền, với tới chai rượu thứ bảy. Bước chân đầu tiên hơi loạng choạng, suýt nữa thì quỳ xuống.

Cậu dừng lại, vịn vào bàn, ngẩng đầu cười nói: "Vương tổng, cho tôi nghỉ một chút."

Vương Phụng Lai rút tấm thẻ đè dưới đáy ra, dùng thẻ vỗ nhẹ lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cậu: "Chậc, cũng khá đấy."

Lâm Bắc Thạch hơi nghiêng mặt, nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ trong giây lát, rồi lại rạng rỡ trở lại.

"Anh đã mời em nhiều lần rồi, sao em cứ không chịu," Vương Phụng Lai nói, "Lên giường với anh một lần, số tiền này đều là của em."

Chàng trai trẻ bên cạnh không vui, cọ cọ vào ngực Vương Phụng Lai: "Vương tổng!"

"Ôi ôi, em giận gì chứ," Vương Phụng Lai vỗ vào mông chàng trai, "Chúng ta có thể chơi cùng nhau mà."

Lâm Bắc Thạch bỗng chốc muốn nôn.

"Đi không?" Vương Phụng Lai búng ngón tay vào tấm thẻ, "Anh biết em đang thiếu tiền, quản lý của em đã nói với anh rồi... em có một đứa em gái đang chờ tiền chữa bệnh, bảo anh chiếu cố em, mở thêm vài chai rượu."

Lâm Bắc Thạch nửa quỳ bên cạnh bàn, tay nắm chặt tiền, gân xanh nổi lên, các khớp xương trắng bệch.

Cậu nhớ tới cô em gái đội tóc giả, đang chăm chú đọc sách trong phòng bệnh, nhớ tới những con số trên thẻ ngân hàng cứ nhảy liên tục, giảm dần, lại nhớ tới lời khuyên can chân thành của Hứa Hướng Tiền.

"Nếu em xảy ra chuyện, nó biết bấu víu vào ai?"

"Không..." Lâm Bắc Thạch nở một nụ cười rạng rỡ, "Vương tổng cao quý, tôi sợ hầu hạ không chu toàn."

Vương Phụng Lai nheo mắt, ngả người ra sau, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Một thằng đàn ông đã phải mặc đồ con gái nhảy múa kiếm sống rồi, Vương Phụng Lai nghĩ, còn giả vờ cái gì nữa?!

Ánh mắt khinh miệt của gã lướt qua khuôn mặt Lâm Bắc Thạch.

Bản thân gã đã bóng gió, rõ ràng bày tỏ ý tứ biết bao nhiêu lần, lẽ ra bất cứ ai cũng phải biết điều mà tự động dâng mình tới.

Đã nịnh nọt không được, vậy thì phải đổi cách khác.

Vương Phụng Lai đặt thẻ lên bàn, ngón tay to béo chọc chọc vào vai Lâm Bắc Thạch.

"Mày đây là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt," Vương Phụng Lai cười nói, "Tao chỉ cần động một ngón tay cũng đủ khiến mày sống không yên ở đây."

Sắc mặt Lâm Bắc Thạch trắng bệch.

Giây tiếp theo, tiếng chai rượu vỡ tan vang lên trong phòng, rượu và mảnh thủy tinh văng tứ tung. Chàng trai trong lòng Vương Phụng Lai hét lên một tiếng, sợ hãi rúc chặt vào lòng hắn.

Lâm Bắc Thạch chỉ kịp giơ tay che đầu, rượu và mảnh thủy tinh sắc nhọn bắn lên người cậu, chiếc áo sơ mi trắng mềm mại bị rách thành những đường nhỏ, trên cánh tay cậu lờ mờ hiện lên những vệt máu.

Vương Phụng Lai chậc một tiếng, trên tay cầm chai rượu chỉ còn lại phần cổ chai.

"Nhìn coi, sao mày lại nóng nảy như vậy," Vương Phụng Lai cười nói với Lâm Bắc Thạch, "Đập cả chai rượu của tao——"

Giọng gã đột nhiên cao lên: "Mày không muốn làm nữa đúng không! Tao sẽ bảo quản lý sa thải mày ngay bây giờ!"

Mấy thằng giang hồ đi cùng Vương Phụng Lai cười ha hả, vừa khuyên nhủ Vương Phụng Lai đừng tức giận, vừa nhìn Lâm Bắc Thạch đang đứng dậy mà lắc đầu.

Bây giờ đúng là xã hội văn minh, nhưng dùng chút thủ đoạn không phạm pháp để đè bẹp một con kiến hôi vô quyền vô thế cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Lâm Bắc Thạch đứng thẳng người, rượu chảy xuống mặt cậu.

"Ngài muốn thế nào ạ?" Giọng Lâm Bắc Thạch khàn đặc.

Phải làm sao hắn mới tha cho cậu đây?

Vì uống quá nhiều, trước mắt Lâm Bắc Thạch hơi hoa lên, dạ dày âm ỉ đau.

Vương Phụng Lai cười nói: "Sang khách sạn bên cạnh hầu hạ tao hai tiếng."

Lâm Bắc Thạch lặng lẽ đứng một lúc, không nói gì.

Chu Miễn, một người phục vụ khác, bị cảnh tượng này dọa choáng vội vàng dùng điện thoại liên lạc với quản lý.

Không lâu sau, quản lý Lưu vội vã chạy lên, trước tiên mắng Lâm Bắc Thạch một trận, thậm chí còn giơ tay tát cậu một cái thật mạnh.

"Chỉ toàn gây chuyện cho tôi!"

Lâm Bắc Thạch không né, mặt cậu đỏ lên rõ rệt.

Sau đó, quản lý Lưu quay sang cười nịnh nọt với Vương Phụng Lai, dỗ dành gần mười lăm phút, cuối cùng nói: "Ngài bớt giận, tôi sẽ bảo nó nhảy cho ngài mấy điệu."

Vương Phụng Lai hừ một tiếng, đã có bậc thang xuống, hắn cũng không tiện làm quá, bèn miễn cưỡng gật đầu.

Lâm Bắc Thạch quay người đi ra ngoài.

Chu Miễn không nhịn được nắm lấy tay cậu, ánh mắt nhìn về phía chân bị thương của cậu: "Cậu..."

Lâm Bắc Thạch lắc đầu, rồi mỉm cười với Chu Miễn, nói nhỏ: "Tôi không sao, cảm ơn cậu."

Sau đó, cậu không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng.

Trong quán bar, tiếng nhạc chát chúa vang lên đinh tai nhức óc.

Lòng bàn tay Lâm Bắc Thạch ướt đẫm mồ hôi, gần như không thể nắm chặt cây cột.

Không xa, Lục Cảnh Văn đã đứng dậy.

Người này bị điên rồi sao, Lục Cảnh Văn nghĩ, chân mới bị thương hai tuần đã đi nhảy, không sợ ngã xuống sao?

Hơn nữa... quá không ổn, trông cậu ta không được khỏe, không biết là say hay đang bị ốm, dường như không còn chút sức lực nào để bám vào cây cột.

Cứ thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Tuy vết thương ở chân của Lâm Bắc Thạch ban đầu không nghiêm trọng, nhưng nếu bị thương lần hai...

Anh cau mày nhìn Lâm Bắc Thạch trên sân khấu, nói với người phục vụ bên cạnh: "Làm ơn gọi quản lý của các anh đến đây ngay bây giờ."

Người phục vụ có chút ngạc nhiên: "Thưa ngài, ngài có vấn đề gì sao, có thể trao đổi với chúng tôi trước..."

"Nói quản lý của các anh lập tức dừng màn nhảy này lại," Lục Cảnh Văn đưa danh thiếp cho người phục vụ, nói, "Yên tâm, tôi sẽ chịu mọi chi phí tổn thất của quán bar cho màn nhảy này."

Vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang nói đùa và thái độ vô cùng nghiêm nghị, mạnh mẽ của Lục Cảnh Văn khiến người phục vụ không dám nghi ngờ, nhận lấy danh thiếp vội vàng chạy đi.

Quản lý Lưu vừa mới giải quyết xong chuyện của Vương Phụng Lai, sau đó liền nhận được danh thiếp do người phục vụ đưa tới, vừa nhìn thấy người trên danh thiếp thì lập tức hoảng sợ, lấy điện thoại ra nói: "Dừng tất cả các màn nhảy trong sàn nhảy lại! Nhanh lên!!!"

Không đến ba phút, đèn trong sàn nhảy đột nhiên tối lại, nhạc cũng đột ngột dừng lại.

Cây cột xoay chậm lại rồi dừng hẳn, Lâm Bắc Thạch bước xuống khỏi cây cột, sau đó không còn sức lực chống đỡ, ngã xuống đất.

Cậu mơ màng, không nhìn rõ mọi thứ, chỉ cảm thấy cằm hơi nóng, chân cũng rất đau.

Tiếp theo, cậu cảm thấy có người đi đến bên cạnh mình, một chiếc áo khoác được khoác lên người cậu.

Sau khi khoác áo lên người cậu, Lục Cảnh Văn do dự một chút, rồi vẫn đưa tay về phía Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch cảm thấy mình được người ta kéo dậy.

Chân quá đau, cậu không đứng vững được, bèn vô thức dựa vào vai người kia.

Cậu nhận thấy người đỡ mình sau khi cảm nhận được sự gần gũi của cậu thì cả người cứng đờ.

Trong tâm trí mơ màng của Lâm Bắc Thạch chỉ còn lại một tia tỉnh táo, tia tỉnh táo này khiến cậu nhớ ra hành động của mình dường như có chút đường đột, cậu cố gắng đứng thẳng người, kéo giãn khoảng cách giữa mình và người tốt bụng này.

Xung quanh là những âm thanh hỗn loạn.

"Lục tiên sinh... Ngài... Vương tổng..."

"Cậu cậu cậu!... Có máu!"

Lâm Bắc Thạch hơi choáng váng, theo bản năng giơ tay lên muốn sờ cằm mình.

"Không sao, đừng chạm vào."

Bên tai cậu vang lên một giọng nói quen thuộc, sau đó tay cậu bị người ta nắm lấy, rồi lại vội vàng buông ra.

Nhìn Lâm Bắc Thạch máu me đầy cằm, Lục Cảnh Văn nhíu mày.

Anh quyết tâm, ép mình đưa tay ra.

Lâm Bắc Thạch cảm thấy mình bỗng dưng lơ lửng giữa không trung.

Cậu bị một người bế ngang lên.

Quản lý Lưu há hốc mồm, vừa đưa tay định ngăn lại, liền nghe thấy Lục Cảnh Văn dứt khoát nói: "Anh tránh ra trước, nếu Vương phó tổng có gì cần nói, tôi sẽ tự mình nói chuyện với ông ta."

Anh sải bước ra khỏi cửa Sky, quản lý Lưu nắm chặt tấm danh thiếp, cảm thấy đầu óc quay cuồng, phía sau truyền đến tiếng quát đầy giận dữ của Vương Phụng Lai: "Tại sao lại dừng nhạc!"

Quản lý Lưu run rẩy đưa danh thiếp cho Vương Phụng Lai.

Cùng lúc đó, Lục Cảnh Văn một tay mở cửa xe, nhanh chóng đặt Lâm Bắc Thạch vào ghế phụ rồi cài dây an toàn, sau đó xoay người vào ghế lái, khởi động xe.

"Anh... ai... đi..." Lâm Bắc Thạch cố gắng mở mắt, cậu cảm thấy sức lực của mình sắp cạn kiệt, "Đi đâu?"

"Đi bệnh viện." Lục Cảnh Văn nói ngắn gọn.

Lâm Bắc Thạch ngơ ngác một lúc: "... Tôi... bệnh, bệnh sao?"

Lục Cảnh Văn liếc nhìn máu dính trên cằm và áo vest trên người Lâm Bắc Thạch, tăng tốc độ xe, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Ừ."

"Tôi không đi bệnh viện." Lâm Bắc Thạch mí mắt sụp xuống, giọng nói cực kỳ nhỏ, "Sẽ tốn tiền..."

"..." Lục Cảnh Văn im lặng một lát, "Đừng lo, không tốn tiền của cậu."

Chiếc Bentley lao vút đi trong màn đêm.

Lâm Bắc Thạch bị xuất huyết dạ dày cấp tính, lượng máu chảy ra khá nhiều, khi đến bệnh viện, bác sĩ cấp cứu giật mình, vội vàng đẩy cậu vào phòng cấp cứu.

Cấp cứu hơn một tiếng đồng hồ mới đưa cậu ra phòng bệnh thường.

Bác sĩ tưởng Lục Cảnh Văn là người nhà của Lâm Bắc Thạch, nên cẩn thận dặn dò những điều cần lưu ý, cuối cùng thở dài: "Sau này phải chú ý, không được uống nhiều rượu như vậy nữa."

Lục Cảnh Văn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Chân trái của cậu ấy trước đây bị gãy xương, tối nay còn nhảy múa, tôi lo sẽ bị tổn thương lần hai," Lục Cảnh Văn nhân lúc bác sĩ chưa đi, nhỏ giọng nói với bác sĩ, "Phiền bác sĩ liên hệ với một bác sĩ khoa xương khớp để khám cho cậu ấy."

Bác sĩ gật đầu đồng ý.

Lục Cảnh Văn lịch sự cảm ơn bác sĩ, sau đó mới nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh.

Anh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch.

Rồi lại cúi đầu nhìn khuôn mặt của Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch nằm nghiêng, mái tóc đen phủ xuống gò má, làm làn da càng thêm trắng bệch, cậu nhắm chặt mắt, hàng mi đen dài.

Giống hệt một nàng công chúa ngủ trong rừng.

Chỉ là nhìn hơi thảm.

Lục Cảnh Văn lặng lẽ nhìn khuôn mặt Lâm Bắc Thạch một lúc, bất giác lấy điện thoại ra, mở camera.

Trong ống kính hiện lên khuôn mặt của Lâm Bắc Thạch.

Nhưng cuối cùng Lục Cảnh Văn vẫn không nhấn nút chụp.

Chụp ảnh người khác mà không được sự đồng ý của họ là không tốt.

Anh nghĩ vậy, rồi tắt điện thoại, đặt lên bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK