Ngoài trần gian muôn màu xanh tốt, tươi đẹp này, còn có Thiên giới – Vùng đất trên chín tầng mây. Liệu có ai nghĩ rằng, mình cũng là một phần của thế giới đó không?
Trên trời có muôn vàn vị tiên, vị thần, chính là những người bản năng có phép thuật, nghe hư cấu nhưng có lẽ đó lại chính là sự thật.
Chuyện trần gian tạm gác sang một bên, kể chuyện Thiên giới phù du, hão huyền...
------------------------------------
Tại khuê phòng của Khả Hy – Nhị tiểu thư Lam gia, thượng vị tiên nữ ở Thiên giới - tại Điệp phủ, nàng ngồi thơ thẩn nhìn vào quyển kinh thư. Tựa đang tập trung mà suy nghĩ điều gì đó, nhưng không, tâm hồn của nàng bây giờ đang dần dần bị gió cuốn đi.
Khả Hy có một vị tỷ tỷ - Đại tiểu thư Vĩ Nguyệt – Do tiên khí quá yếu ớt, nên bị đưa xuống trần gian tu luyện, tích đức. Chẳng biết bây giờ tỷ ấy ra sao? Khả Hy không được phép xem quyển sổ ghi kiếp đời người của lão Diêm vương, chẳng biết bây giờ đi xuống trần gian tìm tỷ ấy ở đâu. Chán nản nàng đặt quyển kinh thư xuống, lại ngồi lên bàn trà, nhâm nhi một tách trà hoa cúc, hương thơm thoang thoảng khiến nàng bớt đi chút căng thẳng.
“Uyển Nhi, năm xưa Đại tỷ có dấu hiện nhận biết nào không?” Cô hỏi nữ hầu thân cận của mình, có lẽ cô đang muốn tìm tỷ ấy.
“Hồi Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư có một vết bớt màu đỏ phía sau gáy.” Uyển Nhi cố nhớ lại rồi nhanh nhảu đáp.
(Nghe giống giống một ai đó ở trần gian nhỉ?)
Khi xưa Đại tiểu thư được biết đến là một nữ nhân hiền thục lại tốt bụng. Cưu mang giúp bao người thoát chết nên vô cùng được lòng mọi người. Riêng Uyển Nhi cũng là một cô nhi mồ côi được Đại tiểu thư nhận về làm nha hoàn thân cận cho Khả Hy.
“Ngươi xem hộ ta, tiên khí tỷ ấy đã tăng lên chưa?” Chỉ cần tiên khí đủ mạnh, có thể tìm thấy dù chỉ là đoán, nhưng đa phần khả năng đoán trúng rất cao.
“Tiểu… tiểu thư…” Uyển Nhi cô nương mở quyển sổ ghi chép tiên khí ra… Thật sự quá bất ngờ rồi chăng?
“Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ Đại tỷ, tiên khí không tăng lên chút nào?" Khả Hy nói với cái giọng chán nản, bản mặt của nàng trông vô cùng khó mà diễn tả...
“Không thưa Người, mà là…” Thật sự nó rất khó nói đến vậy hay sao? Chuyện Đại tiểu thư Lam Vĩ Nguyệt có quay về Thiên giới được không cần nghe qua câu nói này của Uyển Nhi cô nương.
“Đại tiểu thư… tiên khí rất cao, cao hơn cả Người đó, Nhị tiểu thư!” Mức độ tiên khí mà Vĩ Nguyệt sở hữu thật sự rất cao, Lam gia trước giờ Khả Hy vẫn luôn giữ tiên khí cao nhất, nhưng…
“Thật… thật tốt quá, Đại tỷ có thể quay về rồi. Không được! Không thể chờ thêm lâu nữa, ta đi xuống tìm tỷ ấy.” Vừa nói, Khả Hy liền thu xếp đồ đạc mau chóng khởi hành. Tính theo năm ở Thiên giới, Đại tiểu thư đi đã được vạn năm rồi. Đến nay đã được chục vạn năm Khả Hy chưa hạ phàm.
Cảnh sắc nơi hạ giới này cũng thật đẹp, vượt qua được chín tầng mây xuống đến nơi, đúng thật cảnh sắc rất trù phú. Tuy nhiên, sắc xanh cũng chỉ phủ lên một vài nơi.
Cô lại dừng chân đúng với đất nước Đại Lam rộng lớn, nơi mà Dương An Thục – Thực chất là Đại tiểu thư Lam Vĩ Nguyệt – đang cư ngụ.
Cô cẩn thận cải trang thành một cung nữ, đi vào từng cung một dò la tung tích của Vĩ Nguyệt. Đến tẩm cung cuối cùng, đó chính là Tuyết Dư cung, nơi An Thục được ban ngự. Vô tình lướt qua dáng người mảnh mai đó của nàng, cô vô tình thấy một vết bớt nhỏ nhỏ ở sau gáy, xác nhận ngay đó chính là Đại tỷ. Đúng thật, tiên khí toát ra từ người An Thục thực sự quá lớn. Và… An Thục, dường như nàng cũng cảm nhận được luồng khí kì lạ đang bao quanh mình…