Như những lên đi lên Thiên giới trước, An Thục thường dậy rất sớm, đi trước khi mặt trời nhú lên sau núi, rồi lại trở về khi tất cả thần dân trong Quốc đều đã thức dậy. Lần này cô đi, chỉ với một nguyện vọng là tìm cách cứu sống Nhất Sinh.
Lần nay An Thục không cần nhờ đến Khả Hy nữa, cô ấy tự cưỡi mây, theo gió lên đến cổng thiên đình.
-oO0Oo-
“Lam An Thục, nay ngươi từ Hạ giới lên đến đây, có lẽ là có chuyện quan trọng?” Vẫn là Ngọc đế, ngài ấy ngồi trên cao, nhìn xuống với ánh mắt hiền từ hỏi An Thục.
“Đúng là tiểu nữ có chuyện muốn mạn phép nhờ ngài giúp.” An Thục cúi đầu, nói với vẻ hết sức cung kính. “Chỉ là chút thắc mắc, mong Ngọc hoàng giải đáp”
Ngọc hoàng ngồi trên ngai ở xa xa, nhìn xuống với ánh mắt lẫn đâu đó chút tò mò. An Thục từ nhỏ đã lanh lợi thông minh, học giỏi lại tài cao, điều gì cũng biết, nay lại có thắc mắc, lên hỏi tận Ngọc đế trên Thiên đình.
“Vậy thắc mắc của ngươi là gì?” Ngọc đế vuốt râu mỉm cười, hỏi An Thục
“Hồi bẩm Ngọc đế bệ hạ, Triệu vương gia nước Đại Lam, hôn phu chưa cưới của tiểu nữ, bị trúng một loại độc lạ. Bây giờ đang không biết phải giải độc như thế nào, mong Ngọc hoàng giải đáp”
Nghe xong câu hỏi đó, Ngọc hoàng cử một vị đại thần xuống xem xét tình hình và triệu chứng loại độc. Vị kia đi được một lúc rồi trở về, khuôn mặt lộ chút vẻ thất thần và ngạc nhiên.
“Hồi bẩm Bệ hạ, loại độc mà vị nam nhân kia trúng là Liệt Tử”
An Thục sau khi nghe xong câu nói kia, như sét đánh ngang tai. Cô bàng hoàng đến đứng ngây người, không nói thêm được một lời nào nữa.
Mấy cái triệu chứng này, đúng là do độc Liệt Tử. Nhưng… trước đến giờ chưa có ai có thể biết cách giải loại độc này. Chẳng lẽ hết hy vọng rồi sao? Rốt cuộc là ai, ác đến nỗi nào lại đi hạ loại độc này
“Đại nhân, ngài không nhầm chứ?” An Thục lúc này, không hề tin vào tai mình. Chỉ có thể quay lại hỏi và xác minh lại có đúng thật mình đã nghe như vậy không.
“Xin thứ lỗi cho ta, Lam đại tiểu thư! Hiện giờ các dược sư của Thiên đình cũng chưa ai biết cách giải độc này”
An Thục gục xuống đất, bây giờ cô chỉ mong tất cả chỉ là giấc mơ, cô mong mình mau chóng tỉnh lại. Nhưng vô ích thôi… Tất cả đang là hiện thực
“Ta có một cách này có thể cứu vị vương gia kia.” Sau một hồi ngẫm nghĩ thật lâu, Ngọc hoàng cất tiếng nói “Nhưng cách này phải xem xem Lam tiểu thư có nguyện ý làm không thôi”
Còn có cách thật sao? Thật tốt quá rồi! Dù có phải lao xuống biển lửa ta cũng làm…
“Dù có phải đánh đổi mạng sống, tiểu nữ cũng nguyện ý” An Thục trên khuôn mặt có chút rạng rỡ, bừng sáng hơn, nở một nụ cười nhẹ nhưng hạnh phúc.
Ngọc hoàng khá ngạc nhiên vì câu trả lời đó của An Thục. Có lẽ ngài hiểu, vì yêu mà có thể làm đến như thế nào. Nhưng đó là đánh đổi mạng sống, nhưng cô ấy vẫn nguyện ý làm, thiết nghĩ có lẽ cô ấy phải trân trọng người kia đến bao nhiêu
“Muốn cứu hắn, cô phải truyền tất cả tiên khí của mình cho hắn.” Ngọc hoàng đưa tay lên xoa đầu, quả thật đây là thắc mắc khó giải đáp sao cho phải phép “Đó là cách duy nhất và cuối cùng ta có thể nghĩ ra”
Truyền… truyền hết tiên khí sao? Vậy là vẫn không thể ở bên nhau sao? Cuối cùng một trong hai người vẫn phải chết…
Đúng lúc đó, một quan viên đại thần bước ra trước mắt Ngọc đế, khuôn mặt ngài ấy có vẻ hơi cau có. Ngài đứng khom lưng, cúi đầu nói với Ngọc hoàng, giọng điệu có vẻ không hài lòng về cách nghĩ kia
“Bẩm Bệ hạ, nếu làm như thế đối với một Thượng vị tiên nữ như Lam tiểu thư đấy, thì cô ấy sẽ phải bỏ mạng hay sao?”
“Vậy nên trẫm mới hỏi xem cô ấy có nguyện ý làm hay không”
“Đa tạ Ngọc hoàng bệ hạ. Tiểu nữ đã biết phải làm thế nào! Thần nữ cáo lui”
Nói rồi, An Thục quay bước đi khỏi chính điện Thiên đình, nhưng ngay sau đó, cô chưa về Hạ giới ngay, mà còn ghé lại Điệp phủ Lam gia.
-oO0Oo-
“Sao cơ? Con định… truyền hết tiên khí của mình để cứu một Phàm nhân? Thật hồ đồ” Khi phu nhân nghe được tin đó, bà vô cùng phẫn nộ và tức giận. Ai lại có thể khiến thượng vị tiên nữ nguyện đánh đổi cả mạng sống?
“Mẫu thân, xin người cho con được toại nguyện”
Không nói thêm lời nào, cô lập tức quay về Hạ giới. Khả Hy ra tiễn cô, nắm lấy tay tỷ mình, vẻ ngoài thì bình thường, nhưng vẫn nhìn được trên khóe mi của cô, hai hàng nước mắt đang rưng rưng, sắp lệ nhòa trên má.
- Tỷ, thật sự phải làm như vậy hay sao?
- Để cứu người mình yêu, thì vậy là đủ rồi
- Tỷ suy nghĩ lại đi…
- Nha đầu ngốc, tỷ sẽ ổn thôi.
Từ biệt người Lam gia tại đó, An Thục liền quay về Hạ giới, lúc này ở Đại Lam bình minh cũng đã lên, mặt trời và các thần dân trong Quốc đều đã thức dậy sau một giấc ngủ dài.
Không biết tên Nhất Sinh kia đã dậy chưa nữa?
-oO0Oo-
Khi về đến Kỷ Hoa cung, An Thục lập tức trèo lên giường, vờ như mình mới ngủ dậy. Do là hôm qua cô ấy đi ngủ sớm, nên sáng nay cũng chẳng quá mệt mỏi.
“Hai vị điện hạ, mặt trời đã lên đến tận đỉnh núi rồi đấy! Hai người tính ngủ đến bao giờ nữa” Ưu Ly đẩy sầm cửa bước vào, chống nạnh nhìn hai người kia đang ngủ say như chết.
Nhất Sinh ngồi dậy, lấy gối tựa lên thành giường, có lẽ ngài ấy đã dậy tự bao giờ rồi. An Thục cũng vờ ngáp ngắn ngáp dài, bước ra khỏi giường, đầu tóc rối tung hết lên.
Một lúc sau, sau khi cả hai người kia đều đã sửa sang y phục, ăn bữa sáng có trà và bánh, ngồi nghỉ ngơi một lúc thì An Thục đã thấy trong cung chán nản. Cô quay sang nhìn Nhất Sinh:
- Nào, đi đến Kỷ Diên lầu thưởng hoa
- Bình thường cô vẫn hay xua đuổi ta kia mà. Sao hôm nay...
- Ầy, vì ngươi là người bệnh. Đi thôi!
An Thục nắm lấy tay Nhất Sinh kéo đi đến chỗ kiệu đã chuẩn bị sẵn, rồi đi đến Kỷ Diên lầu ngắm hoa sen, hóng gió mát, mỗi lần như vậy thì tâm trạng cũng tốt hơn phần nhiều
An Thục sau khi đến Kỷ Diên lầu, cũng chỉ ngồi một chỗ ngắm nhìn nam nhân trước mặt mình, không hề rời mắt dù chỉ một giây. Nhất Sinh kia uống trà, rồi ăn điểm tâm, hóa ra hắn cũng háu ăn chẳng kém An Thục. Nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng đáng yêu đấy nhỉ?
Ta sẽ ở bên ngươi vui vẻ cho đến khi một trong chúng ta phải ra đi…