Chẳng biết mình đã bất tỉnh bao lâu, lờ mờ tỉnh dậy thì nghe được giọng nói của nam nhân, giọng nói đó trầm và lạnh. Tuy vậy lại tạo cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc…
“Hừm… Tỉnh rồi sao?” – Nàng tỉnh dậy. Thấy xung quanh mình là một căn phòng vô cùng rộng lớn, sang trọng. Còn tên nam nhân đã cứu nàng, nhìn qua bộ y phục được làm từ loại vải cao cấp và thượng hạng đó là biết hắn chí ít cũng phải là quý tộc giàu có nhất miền nào đó.
Suy nghĩ lung tung, nàng bất dậy, thấy khắp người mình đau tê tái. Đầu thì hơi choáng…
“Ngươi là ai?” An Thục chỉ có thể hỏi như vậy, sau còn báo đáp ơn cứu mạng này.
“Trước hết ta hỏi cô một vài câu hỏi đã.” Hắn ta nói, tay cầm tách trà ngồi ở chiếc ghế dài xa xa cuối căn phòng.
“Cô là người ở trần gian, đúng chứ?” Đặt tách trà xuống, quay sang nhìn vị cô nương đang tiều tụy vì mấy ngày chưa có gì bỏ bụng.
“A… Sao ngươi biết?” Hừm… An Thục giật mình. Đây rõ ràng là Thiên giới, chẳng lẽ… hắn cũng là phàm nhân?
“Bổn vương cũng giống cô thôi.” Hắn tự xưng bổn vương? Đại Lam Thiên Quốc có rất nhiều vương gia. An Thục vào hoàng cung hơn mười bảy năm có những vị chưa được gặp vì họ ít khi xuất hiện. Chắc có lẽ đây cũng là một trong những vị vương gia đó.
“Xưng bổn vương sao? Vậy sao ngươi lại ở Thiên giới?” Trong đầu An Thục nảy ra rất nhiều thắc mắc và câu hỏi muốn đặt ra cho tên này.
“Hừm… Chắc cô mới lên đây nên chưa biết đến ta nhưng sau này tìm hiểu chưa có muộn. Ta nghe nói cô là Lam Đại tiểu thư của Lam gia, gia tộc nắm giữ tiên khí lớn nhất Thiên giới, và tên cô là Lam An Thục, đúng chứ? Ta còn biết, ở dưới trần gian cô là Dương Qúy phi, được Thái hậu Nhất Tử Sa nhận về nuôi nấng mười bảy năm trời. Đằng sau gáy cô, có vết bớt màu đỏ.” Hắn như biết tất cả về An Thục. Tuy thấy hắn quen mắt, nhưng thực sự không nhận ra hắn là ai.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?” Thật sự bây giờ tâm trạng An Thục vô cùng lo lắng. Hắn là ai mà sao biết nhiều về nàng vậy?
“Haizz… Cô đã hỏi vậy thì ta không giấu gì cô nữa. Ta là Hoàng Nhất Sinh, là Triệu vương gia của Đại Lam Thiên Quốc.” Biết ngay mà! Chắc chắn hắn là một vị vương gia của nước Đại Lam.
“Tiểu nữ nãy giờ thất lễ, mong vương gia thứ lỗi.” Cả người An Thục run rẩy. Uy lực của Triệu vương vô cùng lớn. Cả triều đình, danh thì đã nghe qua nhưng thực sự ít người được tiếp xúc với Triệu vương.
Triệu vương trước kia ghét nữ nhân, vậy mà giờ lại cứu An Thục… Có phải có âm mưu gì không? Hoàng Nhất Sinh là vị vương gia đứng đầu trong tất cả các vị vương gia chỉ sau Nhiếp Chính vương Nhất Ngôn, Nhất Ngôn là ca ca ruột của Nhất Sinh, cùng do Thái hậu sinh ra. Nhưng Nhất Sinh lại có quan hệ không được tốt lắm với Nhất Ngôn.
- Triệu vương gia, không biết tiểu nữ có thể nhờ ngài một việc được không?
- Nói đi.
- Ừm… Tiểu nữ phụng mệnh Ngọc đế bệ hạ, đi đến Ma Thiên Địa tìm Lam Diên Ngọc… Bây giờ không biết… Ngài có thể đưa ta về chính điện Thiên giới giao nộp lại cho Ngọc đế được hay không?
- Ừ.
- Tiểu nữ cảm tạ vương gia.
- Không cần cảm tạ, sau nhớ báo đáp là được
Nghe câu nói đó của Triệu vương, thực tình An Thục cũng rất lo lắng. Triệu vương gia nhỏ mọn vậy sao? Không nói nữa, hai người liền trở về Thiên giới.
-oO0Oo-
“Haha… Thật sự không làm phụ lòng ta. Lam Đại tiểu thư, ngươi làm rất tốt. Nhất định trẫm phải ban thưởng hậu hĩnh.” Ngọc đế rất vui mừng… Cầm viên ngọc nâng niu như một bảo vật trong tay…
“Tiểu nữ không dám nhận.” Tuy vui mừng, nhưng lần này nếu không có Triệu vương, An Thục chẳng thể quay về mà giao lại Lam Diên Ngọc cho Ngài.
“Ngươi khiêm tốn làm gì? Lập công lớn rồi!” Nói rồi, Ngọc đế ban tặng cho An Thục rất nhiều vàng bạc… Phong cho An Thục làm Nhất đẳng Thượng vị tiên nữ. Còn nữa, Ngài ban tặng cho An Thục hai viên Đan dược.
“Đây là Đan dược Hỏa Liên Đan… Nó rất quý hiếm. Nay ta tặng lại cho ngươi. Công dụng của nó rất lớn, nếu dùng hai viên cùng một lúc có thể cứu được một mạng người.” Thật sự quá tốt rồi!
Chạy về Điệp phủ thông báo tin mừng… Đêm đó đã có bữa tiệc rất lớn ở Điệp phủ. Mọi người cùng chúc mừng Tân Thượng vị tiên nữ…