Sáng sớm hôm sau, An Thục tỉnh dậy trong cái cảm giác có đôi chút lo lắng, thẫn thờ. Bầu không khí trong khuê phòng Kỷ Hoa cung thật sự vô cùng nặng nề.
“Tại sao ta lại có cảm giác bất an thế này…” An Thục thốt ra tiếng nói, khuôn mặt vô cùng ủ rũ
Ngay lúc đó… Có một tên hạ nhân đẩy cửa bước vào phòng, lúc này không khác gì lúc ở hoa viên. Hắn ta quỳ xuống một cách run rẩy…
“Hồi… hồi bẩm công chúa điện hạ… Bệ hạ, bệnh của ngài ấy đã trở nặng rồi.”
Cái tin báo đó, chấn động An Thục. Cô ngã gục xuống…
Bấy lâu nay… ta hạnh phúc quá rồi sao? Đến lúc phải nhận… những bất hạnh rồi sao?
Cô không nghĩ thêm nữa, lập tức lên ngựa tiến thẳng đến Dưỡng Tâm điện.
“Lâm Nhi, Lâm Nhi…” An Thục bước vào chính điện, nhanh chóng gục xuống trước giường của Hoàng đế. Hai dòng lệ cô chảy ra…
“Hồi bẩm công chúa điện hạ, mới ngày hôm qua thần thấy tình hình của bệ hạ vẫn ổn. Nhưng vào sáng nay, ngài ấy liên tục sốt rất cao. Cơ thể thì đau nhức” Ngự Thái y nói với giọng trầm, rất trầm, như không muốn để An Thục nghe thấy…
“Thần chỉ sợ… Bệ hạ sẽ không…”
“Ngươi đừng nói quở! Chắc chắn Lâm Nhi sẽ qua khỏi” Cô ấy quay lưng lại, thét lớn với Ngự Thái y.
Thái y nghe An Thục nói như vậy, một phần cũng trông đợi vào may mắn, một phần cố gắng hết sức cứu lấy Hoàng đế nhỏ tuổi. Tuy là Trấn Lâm chỉ là con nuôi mà An Thục nhận về, nhưng bao nhiêu tình yêu thương cô đều dành cho cậu ấy, cô xem cậu ấy như con ruột. Nếu lần này Trấn Lâm không qua khỏi, sợ rằng An Thục cũng bị chấn động mà đổ bệnh.
Bỗng lúc ấy, cô nghe được cái giọng yếu ớt của Trấn Lâm trên long sàng. Cô nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy hi vọng nhưng xen lẫn chút đau lòng.
“Mẫu thân… Người đừng lo lắng quá..! Lâm Nhi sẽ không sao đâu” Cậu ấy cũng nhìn An Thục, với ánh mắt vô cùng kiên cường.
“Con đấy, cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt. Sổ sách việc nước, đã có…”
“Ta lo”
An Thục chưa nói hết câu, quay lưng lại phía sau. Là Triệu vương!
Hắn vẫn như ngày nào, lúc nào cũng đột ngột xuất hiện với cái vẻ hoành tráng lắm.
“Sinh thúc…” Nhìn qua cũng cảm nhận được, khuôn mặt của Trấn Lâm tỏa lên rạng rỡ.
“Con cứ nghỉ ngơi đi! Việc triều việc chính đã có ta lo.”
“Đệ không tính dư việc cho ta với sao? Dù gì ta cũng là Nhiếp chính Vương gia” Có tiếng nói vọng từ sau lưng, từ xa có thể nhận thấy đó chính là Nhất Ngôn.
Hết Triệu vương lại đến Nhiếp chính vương. Hai người họ đồng loạt kéo đến đây làm gì chứ? Mới cách đây không quá lâu, người thì than nhiều việc, người thì bảo bận rộn.
“Hai vị vương gia, hôm nay hai người lại có thì giờ đến thăm Lâm Nhi nhà ta sao?”
“Ầy, Thục Nhi, Ngôn ca cũng là thúc thúc của con trai muội. Đến thăm là chuyện đương nhiên rồi.”
“Hừm... Chẳng lẽ bổn vương không thể đến thăm tiểu Hoàng đế sao?”
Ta hy vọng là hai người ngoài việc đến thăm sẽ không có mưu đồ gì.
Cô liếc nhìn một lượt cả Nhất Ngôn và Nhất Sinh. Ánh mắt khá ngờ vực đi. Hừm, cũng phải thôi! Lại cùng kéo đến cùng một lúc.
“Thục Nhi nghi ngờ vậy là đúng rồi! Hai người các ngươi chẳng bao giờ đụng mặt nhau, nay lại kéo đến thăm cùng lúc. Là Thục Nhi thì Ai gia cũng nghi lắm đây!”
Lần này cả ba người đều ngước nhìn với ánh mắt khá là bất ngờ.
- Ôi mẫu hậu, cơn gió nào đưa người tới đây?
- Cháu trai của ta bị bệnh, đương nhiên Ai gia phải ghé thăm rồi.
- Ầy, con thực sự lo lắng cho Lâm Nhi
- Thằng bé sẽ không sao đâu.
- Sao người chắc chắn như vậy?
- Ta có linh cảm là như vậy, con yên tâm đi
Nói rồi bà bước nhẹ nhàng đến bên long sàng của Hoàng thượng Trấn Lâm. Vuốt ve mái tóc dài, xõa trên gò má hơi hao gầy kia của cậu. Bà nhìn cậu với ánh mắt thương cảm, như động viên, an ủi.
“Lâm Nhi, ta thật lòng cầu mong con chóng khỏe”
Nhưng lúc này, trạng thái của Trấn Lâm hoàn toàn không ổn, cậu ấy không thể mở miệng trả lời Thái hậu. Thân nhiệt lại tăng lên, nôn mửa rất nhiều. Ngự Thái y nhìn thấy thế liền bẩm báo.
“Hồi bẩm công chúa, đây là… triệu chứng trúng độc”
“Trúng độc… Có nặng không?” An Thục ngẫm một hồi. Độc thì cũng có loại nhẹ loại nặng. Có loại dẫn đến thương vong, có loại lại có thể cứu được.
Ngự Thái y tiến lại bắt mạch cho Trấn Lâm. Ông ta cảm nhận được nhịp tim của Hoàng thượng đang rối loạn. Thân nhiệt lại không ngừng tăng lên.
“Bẩm… Hoàng thượng… Trúng loại độc này, sợ Hoàng thượng không thể qua nổi.”
“Sao cơ?” An Thục nghe xong, như sét đánh ngang tai. Cô hoàn toàn không tin được vào tai mình. “Ngươi nói láo!”
“Xin công chúa bớt giận…” Hắn biết dù có cầu xin công chúa không nổi giận cũng là điều không thể. Con trai ngài ấy đang cận kề bên cái chết, làm sao không kích động cho nổi được.
Đúng ngay lúc này, An Thục nhớ đến hai viên Hỏa Liên Đan mà Ngọc đế ban tặng. Hai viên đó nghìn năm mới có một viên, tác dụng lại vô cùng lớn.
Không sao! Còn có thể cứu được hài nhi.
“Thiển Nhi, muội về Kỷ Hoa cung, lấy hai viên Hỏa Liên Đan đến đây. Bản công chúa sẽ cứu hài nhi của mình”
Không lâu sau Thiển Nhi quay lại. Trên tay đang cẩn trọng nâng hai viên đan dược quý. Lại càng thận trọng đưa nó đến bên long sàng.
“Để ta!” An Thục vươn tay lấy hai viên đan đó. Nhẹ nhàng đưa lên miệng của Trấn Lâm.
Ngay sau khi Hoàng đế ăn hai viên đan, Ngự Thái y ngay lập tức bước đến bắt mạch lại một lần nữa. Lần này mọi thứ lại có chiều chuyển biến khá tốt. Nhịp tim bắt đầu ổn định hơn, thân nhiệt cũng giảm dần.
“Hai viên đan này, thật quá tốt! Hoàng thượng chỉ cần tĩnh dưỡng là vài hôm nữa long thể sẽ không sao rồi” Ngự Thái y quay về phía bốn người, nói với gương mặt rạng rỡ. Mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Triệu vương tiến đến gần long sàng, hạ thấp mình xuống, nhỏ lời căn dặn.
“Nếu việc triều chính khiến con lâm bệnh thế này, vậy cứ giao hết cho ta” Không ngờ rằng tên vương gia tính tình lạnh lùng này lại có lúc dịu dàng đến thế. Thật tình là An Thục nhìn hành động lúc này của hắn, một phần đã rung động rồi.
“Ể… Lam Thục công chúa, cô nhìn ta đủ chưa?” Triệu vương vô tình lướt qua phía An Thục, bắt gặp ánh mắt đang đăm đăm nhìn mình. Khẽ mỉm cười rồi cất tiềng nói.
“Ai thèm nhìn ngươi chứ? Ngươi đừng có tự luyến!” An Thục như bừng tỉnh, ngay lập tức phủ nhận.
Ngay lúc đó, Trấn Lâm trên long sàng tỉnh dậy. An Thục như nhận ra, quay lưng lại và nắm lấy tay cậu ấy.
“Lâm Nhi, thật may là con không sao” Hàng lệ của An Thục rơi ra, chảy trên hai má đỏ ửng của cô. “Con làm ta lo lắng chết đi được!”
“Mẫu thân, con ổn rồi!” Trấn Lâm trả lời An Thục, bất giác chìm vào giấc ngủ. Cậu ấy đấu tranh với bệnh tật, dù đã cận kề cái chết nhưng vẫn có hy vọng được sống. Cậu ấy, quả là mạnh mẽ!
“Được rồi! Ai gia về cung trước, ta mệt rồi!” Thái hậu nói với giọng dịu dàng, quay lưng bước ra khỏi tẩm cung.
“Vậy ta cũng đi trước!” Nhất Ngôn cũng đi ngay sau đó. Rồi Ngự Thái y cũng sắp xếp rồi đi luôn.
Trong chính điện này giờ chỉ còn An Thục và Nhất Sinh. Không khí bỗng tĩnh lặng đến lạ thường.
“Triệu vương điện hạ, ngài không định về luôn sao?” An Thục cất lời nói, khuôn mặt có vẻ hơi khó chịu.
“Cô đang đuổi ta sao?”
“Không hẳn?”
“Vậy thì phiền ngài ở lại chăm sóc Lâm Nhi, ta về cung trước” An Thục đứng dậy, nói với Triệu vương rồi quay lưng đi.
Nha đầu này… Sao cô dám…
- Cô… mau đứng lại cho bổn vương - Hắn đuổi theo An Thục ra khỏi chính điện.
- Ta tưởng vương gia ở lại trông coi Hoàng thượng?”
- Chuyện đó đã có hạ nhân lo rồi.
- Vậy có lẽ ngài cũng mệt rồi! Phiền ngài về phủ trước
- Cô… định đi đâu?
- Chuyện đó hình như nằm ngoài phận sự của vương gia
- Ta hỏi, cô trả lời
- Đến Kỷ Diên lầu.
Thế là An Thục lại cứ thế quay lưnlưng đi, mặc cho tên Nhất Sinh đứng đờ người ở đó. Nhưng đương nhiên, làm sao hắn lại mặc cho cô đi như vậy được?
“Ta đi với cô” Vậy là Nhất Sinh hắn lẽo đẽo theo cô đến tận Kỷ Diên lầu.