Khả Hy rất vui mừng, cô đã tìm ra được Đại tỷ của mình rồi. Cô lập tức bay về Thiên giới kể lại cho Uyển Nhi nghe tường tận sự việc. Niềm phấn khởi trong cô cứ tăng lên vùn vụt, vạn năm rồi, chí ít cũng phải nhớ chứ?
“Như vậy thật tốt quá rồi Tiểu thư… Chúng ta mau đón Đại tiểu thư về.” Uyển Nhi cũng vui không kém gì Khả Hy. Nhưng quan trọng là… lâu như vậy đương nhiên Vĩ Nguyệt sẽ chẳng nhớ bất cứ điều gì về Thiên giới. Liệu có cách nào đó giúp cô?
“Em có nhớ, khi xưa Đại tỷ có bảo vật nào không?” – Chợt nhận ra điều gì đó, bất giác Khả Hy quay sang hỏi Uyển Nhi. Chỉ cần cho Vĩ Nguyệt chạm vào vật nào đó của cô ấy ở Thiên giới, chắc chắn sẽ nhớ lại được những ký ức tại nơi này.
“Tiểu thư… Đại tiểu thư có chiếc vòng làm từ đá quý.” Uyển Nhi vui mừng lấy từ trong hộp gỗ ra một chiếc vòng, nó ánh lên một sắc xanh ngọc rất đẹp. Là vòng do Ngọc đế ban cho.
Lại một lần nữa, Khả Hy lại hạ phàm xuống nhân gian. Quay lại chỗ Tuyết Dư cung nơi tẩm cung của An Thục. Chờ về đêm, khi cung đang vắng vẻ không bóng người. Cô hiện ra, như thì thầm nói với An Thục... lúc này cô ấy đang lơ mơ chìm vào giấc mộng.
"Tỷ tỷ… tỷ tỷ… tỷ mau dậy đi"
An Thục tỉnh dậy, rất ngạc nhiên. Trông Khả Hy như một hồn ma đang lơ lứng vậy. Chính xác hơn thì như một ảo ảnh đang thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí. Cô định hét lên vì sợ hãi, nhưng vẫn phải cố hỏi cho ra lẽ.
- Cô… cô là ai?
- Muội là Lam Khả Hy, thượng vị tiên nữ ở Thiên giới, là muội muội của tỷ đó.
- Ta… ta làm gì có muội nào là tiên?
- Đây là chiếc vòng được làm từ đá quý mà Ngọc đế ban cho tỷ năm xưa khi ở Thiên giới, chạm vào nó, tỷ sẽ có lại kí ức.
Tuy hơi băn khoăn, nhưng An Thục thử chạm vào chiếc vòng đó. Một khoảng kí ức khổng lồ bỗng chảy về… Nhớ ra thân phận và lí do hạ phạm xuống trần gian của bản thân, An Thục không khỏi giật mình, băn khoăn.
“Kh… Khả Hy sao?” Đầu hơi choáng một chút, nhưng cô vẫn cố nhớ đó chính là Nhị muội của mình.
“Đại tỷ nhớ ra muội rồi chứ?” Gặng hỏi dù chỉ một chút, cô mong rằng tỷ sẽ nhớ ra mình. Bỗng dưng tiên khí lại tỷ ấy mạnh mẽ như thế, chắc chặn đã từng trải qua một lần đầu thai. Và tiền kiếp chắc chắn đã rất gian khổ...
Trời cũng đã là canh ba rồi. An Thục sắp xếp chút đồ đạc, chuẩn bị đi theo Khả Hy về diện kiến phụ mẫu và Ngọc đế. Có lẽ biện pháp tăng tiên khí của Ngọc đế rất hiệu quả. Đường đường là Đại tiểu thư của gia tộc Thượng tiên lớn nhất mà tiên khí chỉ đếm trên đầu ngón tay quả thực không được. Lần này về, lại có một lượng tiên khí vô biên... chắc chắn mọi người đều sẽ rất ngạc nhiên và bất ngờ.
---------------------------------------
Vượt qua chín tầng mây, lên đến Hoàng cung nơi Ngọc đế đang ở. Bước qua cánh cửa lớn, Ngọc đế đang ngồi trên cao, nhìn xuống với cặp mắt hiền từ và trìu mến... Ngài ngạc nhiên đến nỗi không thể tin được trước mắt chính là Lam đại tiểu thư yếu ớt khi xưa. Giờ đây có thể nói là ngang hàng với một thượng thần.
“Lam đại tiểu thư đã quay về rồi hay sao?” – Ngọc đế ngồi trên ngôi báu, ngỏ ý hỏi thăm.
“Hồi Bệ hạ, tiểu nữ mới quay về.” – An Thục tỏ ra cực kì kính trọng với Ngài. Nay trên nay An Thục vẫn đeo chiếc vòng Ngọc đế ban... Có lẽ Ngài ngồi trên cao có để ý đến chiếc vòng đó. Mỉm cười...
“Ngươi đi về diện kiến phụ mẫu thân đi.” – Ngọc đế xua tay, đứng dậy bước khỏi ngai vàng. Đi vào phía bên trong màn mây mù huyền ảo.
An Thục cũng lui bước đi theo Khả Hy ra khỏi chính điện rộng lớn này. Dường như cô vừa đi vừa ngước nhìn quang cảnh nơi đây, quả thật rất long trọng.
Thật không thể tin vào mắt mình kia mà.