Đêm đó, dừng chân ở Từ Ninh cung… Cũng đã rất lâu rồi, nàng mới về lại chốn bình yên này… Nàng mới quay lại nơi từ khi mới bước vào Hoàng tộc làm con nuôi của Thái hậu. Bao nhiêu kí ức tràn về... Những tháng ngày chơi với các ca ca, tỷ tỷ con của các vị phi tần hồi đó mới nhớ nhung làm sao... Nhưng từ khi nàng bước vào cảnh Hậu cung đấu tranh, cướp đoạt ngôi vị... những tháng ngày đau khổ dần xuất hiện ở những ngày tháng sau của nàng...
“Thục nhi, mau vào đây ngồi uống trà, tâm sự với Ai gia” – Tiếng nói của Thái hậu, bà nắm lấy tay nàng dắt vào trong, hình bóng như mẫu thân và con gái bình thường... Bàn tay ấm áp chứa đầy tình yêu thương của Thái hậu khiến nàng vô cùng xúc động...
“Con ngồi xuống đây, đêm nay hãy ở lại Từ Ninh cung với ta” - Bà ngồi xuống. Hỷ nhi bên cạnh tay rót trà, đẩy nhẹ sang phía An Thục "Mời nương nương dùng trà". Bà vẫn dịu dàng, ấm áp như vậy đối với đứa con bà đã nuôi nấng, nâng niu như bảo vật mười bảy năm.
“Thái hậu, người tin con vậy sao? Người không nghi ngờ, ghét bỏ con hay sao?” – Nước mắt nàng rơm rớm trên khóe mi… Má cũng đã ửng hồng lên một chút. Nàng không nghĩ rằng, bà lại bênh đứa con nuôi trước mắt đứa con chính bà sinh ra...
“Ta muốn con gọi ta là Mẫu thân như khi xưa. Con là do ta nuôi nấng mười bảy năm trời, ta không tin con vậy thì ta tin ai được cơ chứ? ” Bà cười như khóc… giọng nói có chút nghẹn ngào, âu yếm…
“Năm đó, đáng lẽ ta nên cho con tiến cung rồi làm công chúa khuynh thành, để ta yêu thương, bảo vệ con… Dù có là ai, cũng không thể làm gì được con, vì con vốn là con của Nhất Tử Sa ta, là con của Chính cung Hoàng Thái hậu nước Đại Lam này. Đều trách ta, lại... lại cho con gia nhập chốn Hậu cung ác liệt đó... để con chịu cảnh uất ức thế này” Lần này… Bà khóc… khóc thật rồi. Hai hàng nước mắt tuôn trào trong vô thức. Bà như không thể kìm nén lại cho đến được chữ cuối cùng.
“Mẫu… mẫu thân... Người đừng khóc... đừng khóc mà. Con xin lỗi…Con để người phải lo rồi... Con để người phải rơi nước mắt rồi… Người đã cho con bước vào Hoàng tộc… cho con cuộc sống giàu sang, sống trong vải lụa, phú quý, sống trong sự tôn kính của mọi người, sống trong sự bao che của các vị hoàng huynh, hoàng tỷ… Con cảm tạ còn không hết… Người cho con bước vào Hậu cung… cho con nếm trải sự đời, cho con được mạnh mẽ hơn, cho con biết tự bảo vệ bản thân khi không có người ở bên… Con là đang muốn cảm ơn người, mẫu thân yêu dấu của con ạ” An Thục nhào vào ôm chầm lấy Thái hậu… Tiếng khóc chèn tiếng nói… Đã lâu như vậy rồi... Cô mới khóc một cách thảm thiết mà hạnh phúc đến như vậy... Đã rất lâu rồi...
“Hay là Thục nhi, bây giờ, ta cử một nữ thị vệ luôn theo sau bảo vệ con… được chứ?” – Bà lấy tay lau nước mắt nói với An Thục.
“Th... thị vệ sao?” Đôi mắt tròn xoe của nàng giương lên nhìn Thái hậu.
“Phải, nó sẽ là đứa bạn, cũng như là một người sẽ bảo vệ cho sự an toàn của con đến sau này.” – Bà nói xong, cho người đưa một nữ nhi tuổi tầm 19, 20 vào… Cô gái với dáng người mảnh khảnh, khoác lên người một bộ y phục màu tím than. Bên ngoài trông hiền từ, ngây thơ nhưng có lẽ cô là người hiểu nỗi đau của An Thục nhất, vì cô cũng đồng hoàn cảnh với nàng. Cũng mồ côi cha mẹ từ khi chào đời... Gia tộc cũng suy sụp chẳng còn ai đến nước đi làm thị vệ.
“Đây là Thiết Ưu Ly, nữ thị vệ ta sẽ cử luôn đi theo sau bảo vệ con. Nhìn vẻ ngoài mảnh khảnh vậy thôi, nhưng Tiểu Ly Nhi là người có võ pháp cao cường nhất trong Huyệt môn giáo đó. Ưu Ly, mau khấu kiến chủ nhân” – Vừa dứt lời bà quay sang phía Thiết thị vệ, phẩy nhẹ tay ra hiệu.
“Thiết Ưu Ly khấu kiến chủ nhân, sau này mọi sự an toàn của người hãy yên tâm giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ làm hết mức để bảo vệ người.” – Qùy xuống với vẻ kính trọng… giọng nói vị nữ nhân này tuy mềm mỏng mà mạnh mẽ đến thế… Tuy chưa hề quen biết gì, nhưng cô lại có cảm giác tin cậy đối với nữ nhân mang tên Thiết Ưu Ly này.
“Ta gọi là…Ly nhi được chứ?” – Chỉ tay phía Ưu Ly, An Thục nói với Thái hậu. Bà chỉ gật đầu và mỉm cười, như thể bà đã mãn nguyện vì sự hạnh phúc của con gái mình.
“Đa tạ chủ nhân”
Có lẽ kể từ ngày hôm đó… An Thục đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, nàng luôn cảm nhận được có người bảo vệ, cảm nhận được sự an toàn và hạnh phúc…Lúc vui buồn vẫn có người tâm sự… Ưu Ly như một người tri kỷ không thể vắng mặt đến hết đời này của An Thục.