“Hửm hửm? Vì sao cơ??” An Thục mần mò lại gần Nhất Sinh, lại càng gần hơn nữa khiến hai tai hắn đỏ ửng. “Ể… sao mặt ngươi nóng quá vậy? Tai sao lại đỏ thế kia hả? Ngươi sốt rồi sao?”
Cái tên này nay lạ à nha? Nãy vừa thấy rất bình thường, sao giờ mặt mày đỏ như tôm thế kia?
“Bản vương sức đề kháng tốt, đương nhiên vẫn ổn” Hắn nói nhưng lại không phải cái giọng sắc lạnh như hàng ngày, mắt hắn đảo đi nơi khác không nhìn thẳng vào An Thục.
“Được rồi! Quay lại vấn đề chính đi”
“Bởi vì ta…”
Đúng lúc đó, tân Tướng quân họ Tích Lịch kia chạy từ bên ngoài vào, vẻ mặt cũng có vẻ rất hứng khởi, nhưng dần dần đứng hình bởi những gì hắn nhìn thấy…
“Sinh huynh… giờ phiền huynh nhìn bản tướng quân bằng ánh mắt khác ha… Ồ! Hình như ta đến không đúng lúc.”
“Ấy… Tích Lịch tướng quân, ngươi đừng hiểu nhầm” An Thục vội đứng lên, mau chóng phủ nhận
“Ta chỉ dám tin vào mắt mình thôi thưa điện hạ kính mến à” Hắn trả lời An Thục với giọng đùa hơi bị ghẹo chọc.
Hắn lại chạy lăng xăng khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Rồi chạy chán chê hắn lại đến đứng trước mặt Nhất Sinh, nói như thì thầm nhưng thực ra muốn để cho cả An Thục nghe thấy nữa:
- Sinh huynh, à không, Triệu vương điện hạ! Mạc tướng chờ thiệp cưới của hai người a~
Nói rồi thế là hắn quay lưng bỏ đi ra khỏi tẩm cung. Còn bên trong An Thục đang nhìn theo bóng lưng hắn với ánh mắt khó hiểu.
Ủa cái tên này đến phá chán rồi bỏ về sao? Lần sau ta gặp ngươi ta thiến chết ngươi a~
Sau khi Tích Lịch Thượng Thiên đi khỏi đó, Ưu Ly cũng đúng lúc vừa quay trở về. An Thục nghe tin chạy ra tận cửa đón, vẻ mặt vui mừng chưa lâu thì nghe tin sư phụ đó cũng không biết cách giải độc cho Nhất Sinh.
“Thục tỷ, muội thực sự xin lỗi! Ngoài sư phụ ra, muội còn đến tìm một vị dược sư có tiếng, nhưng khi ngài ấy nghe qua về loại độc đó thì liền từ chối, bảo rằng không thể giúp được” Ưu Ly kể cho An Thục nghe về chặng đường đi đầy thất bại của mình. Cô ấy chán nản quay sang nhìn Nhất Sinh.
Nghe rõ được câu chuyện của Ưu Ly với An Thục, trong lòng hắn không nghĩ mình lại được quan tâm thế này. Hắn là hắn khác người bình thường, độc này người bình thường cầm cự được đúng mười lăm ngày, còn hắn có thể nhiều hơn hoặc một tháng trời.
“Hầy, hai cô nương không cần phải tìm cách giải độc cho ta đâu! Dù gì rồi ta cũng sẽ phải chết thôi”
“Ngươi nói thế làm sao được. Ta và ngươi còn chưa làm theo ý chỉ của Thái hậu mà ngươi nói đến chết chóc gì ở đây hả?” An Thục nghe thấy Nhất Sinh nói theo chiều hướng tiêu cực như vậy, liền nổi giận quát lớn. “Ngươi phải vui vẻ, tích cực lên. Không bản công chúa không tha cho ngươi đâu, nhớ lấy cho taa”
“Được rồi! Nghe cô hết” Hắn bất lực khoanh tay nhìn cô nương hậu đậu đang lo lắng cho mình, rồi lại chợt nhớ ra, quay lại hỏi ngược cô “Mà ý chỉ gì của Thái hậu?”
“Là… chỉ hôn ta với ngươi” An Thục nói, khuôn mặt hơi đỏ lên một chút, phụng phịu nhìn Nhất Sinh rồi lại lảng đi chỗ khác.
Hai mắt Nhất Sinh chớp chớp nhìn An Thục. Cô nương này trước giờ là không muốn kết hôn với mình kia mà? Lại muốn Nhất Sinh sống để làm việc này sao?
“Ra là cô vẫn còn nhớ đến chuyện đó sao?” Hắn giật mình khi nghe đến cô nhắc đến chuyện đó, hắn nhìn cô nheo mắt cười.
“Này này, ngươi có vẻ đánh trống lảng hơi lâu rồi đấy nhé?” Nói một hồi cô nhớ đến chuyện mình đang hỏi hắn lúc sáng “Tại sao ngươi cứ cứu ta hết lần này đến lần khác thế hả? Hơn nữa, ngươi còn đang bị thương nữa”
“Bởi vì ta…” Hắn cũng chợt nhớ ra là mình còn chưa trả lời câu hỏi của An Thục, nhưng rồi hắn lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi An Thục biết mình bị thương “À mà khoan, sao cô lại biết ta đang bị thương hửm?”
Đúng ha, An Thục dùng thân phận Bạch Diệp tiền bối để chữa trị cho Nhất Sinh, chứ không phải là danh Lam Thục công chúa này. Bây giờ biết giải thích như thế nào đây?
“Ta… ta xin lỗi! Ta nghe ngóng được ngươi bị thương, nên đêm tối ta lẻn vào phủ ngươi, dùng thân phận Bạch Diệp tiền bối để chữa vết thương cho ngươi” Đến lúc này chỉ có thể thành thật thôi, dù là biết mình làm việc thiện nhưng âm thầm như vậy cũng không tốt, nhỡ bị bắt tại trận thì hơi mất mặt.
“Ầy, thành thực vậy là tốt” Nhất Sinh nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của An Thục, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô ấy.
-oO0Oo-
Buổi chiều, An Thục và Nhất Sinh cùng đi dạo trong Ngự hoa viên. Lần này cô ấy rất nhiệt tình, không né tránh, xua đuổi Nhất Sinh nữa.
“Thiển Nhi, mang trà và bánh lên mời Triệu vương gia.” Lần đầu cô ấy sai cung nữ thân cận mang điểm tâm lên mà lại không dành cho mình “Trà thì phải nóng ấm, bánh thì không được quá ngọt và mềm. Nhớ hết chưa hả?”
“Vâng thưa chủ tử”
“Ta không nghĩ cô lại hiểu ta như vậy đấy”
An Thục lúc đó đang loay hoay ngắt vài cành hoa nhài cạnh đó nghịch nghịch một chút, rồi chợt nghe thấy tiếng Nhất Sinh nói như vậy, cô liền quay sang trả lời như một điều hết sức hiển nhiên
“Chăm nguời bệnh thì cũng phải tìm hiểu rõ về người đó chứ sao nữa”
Khi bánh và trà được mang lên, hai người ăn uống rồi ngắm nhìn trời mây một lát. Không khí chợt yên tĩnh trong một hồi, rồi họ cùng nhau trở về Kỷ Hoa cung.
“Ầy, Triệu vương phủ vắng ngài hơi lâu rồi a~”