Bảo Lạc vốn là da mặt mỏng, nghe được lời này, khuôn mặt đẹp lập tức liền đỏ, oán trách mà nhìn Lam Thừa Vũ liếc mắt một cái:
- "Ngươi cũng không nhắc nhở ta một tiếng."
Lam Thừa Vũ buồn cười nói:
- "Như thế nào lại nhắc nhở ngươi? Nếu là lúc ấy ta nói với ngươi việc này, chỉ sợ ngươi sẽ càng không được tự nhiên đi."
- "Ngươi..
Dù sao thì ngươi cũng phải nhớ kỹ cho ta, lần này là ngươi làm hại ta ở trước mặt mẫu hậu cùng hoàng huynh bêu xấu, trở về ta liền muốn phạt ngươi."
- "Ân, không biết nương tử muốn chuẩn bị phạt vi phu như thế nào, đánh lên người ta vài cái đến không thở nổi, hay vẫn là chuẩn bị phạt vi phu cùng ngươi trêu đùa vài câu, cũng làm cho da mặt ngươi không hề mỏng như vậy nữa?"
Vừa dứt lời, một cái gối đầu liền hướng về phía Lam Thừa Vũ đập qua, quai hàm Bảo Lạc hơi hơi cố giương ra, nhìn về ánh mắt Lam Thừa Vũ, vừa thẹn lại vừa bực:
- "Ngươi..
Suốt ngày không đứng đắn, thế nhưng lại nói ra những lời mê sảng đó! Ngươi còn như vậy, ta liền phạt ngươi đi ngủ một tháng, không, phải là hai tháng ngủ ở ngoài thư phòng!"
May mà khi Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế rời đi, các cung nhân hầu hạ cũng lui ra hết, nếu không, Bảo Lạc chỉ sợ xấu hổ, buồn bực càng thêm lợi hại.
Kỳ thật, Lam Thừa Vũ cũng là nhìn thấy bọn thuộc hạ đều lui xuống mới có thể cùng Bảo Lạc nói chuyện như vậy.
Nếu không, hắn cũng sẽ không có hứng thú để người khác vây xem trường hợp hắn cùng Bảo Lạc thân mật.
Bất quá, chuyện này liền dứt khoát không có cố ý báo cho Bảo Lạc biết.
Lam Thừa Vũ cảm thấy nhìn tiểu kiều thê nhà mình căm giận đến mức hận không thể nhào lên tới cắn cho hắn một ngụm, cũng là rất có ý tứ.
- "Cái gì là mê sảng? Ta bất quá là cùng thê tử mình thân mật hai câu thôi, như thế nào liền thành nói mê sảng đâu?"
Lam Thừa Vũ ôn nhu nói:
- "Phu thê thân cận một ít vốn là một việc hoàn toàn bình thường, ngươi nên có thói quen như vậy mới đúng."
- "Ngươi nghĩ ai đều cũng giống như ngươi, da mặt dày đến cùng tường thành giống nhau hay sao?"
Bảo Lạc tức giận đáp.
- "Da mặt dày đều là tự luyện ra, luyện càng nhiều thì tốt rồi."
Lam Thừa Vũ đi lên trước, đem gối đầu bị Bảo Lạc ném ra, từ sau thắt lưng, lại nhét về phía sau lưng Bảo Lạc:
- "Nếu như ta da mặt mỏng giống ngươi như vậy, chỉ sợ chúng ta còn không thể đi đến được tình trạng hiện giờ.
Có một đoạn thời gian ngươi thấy ta tựa như thấy ôn thần giống nhau, còn nhớ rõ hay không?"
Bảo Lạc bị Lam Thừa Vũ nói dăm ba câu liền gợi lên hồi ức dĩ vãng:
- "Đúng vậy, lúc ấy, phụ hoàng muốn chọn trong hai người Lục hoàng tỷ cùng Bình Ninh đường tỷ chọn lựa một người mà ban hôn cho ngươi.
Ta tưởng tượng tới việc ngươi ngày sau sớm hay muộn sẽ trở thành tỷ phu ta hoặc là đường tỷ phu, liền hận không thể cách ngươi thật xa, ai biết, ngươi người này lại ác liệt đến cực điểm, vẫn là muốn tới trêu chọc ta.."
- "Từ lúc bắt đầu, lòng ta duyệt chính là ngươi.
Ta cũng đã nói với ngươi, trừ bỏ ngươi ra, ta sẽ không cưới người khác.
Chính là ai bảo ngươi không tin đâu? Ta không có cách nào tiếp thu được việc chính mình bởi vì loại nguyên nhân này mà bị ngươi hoàn toàn từ bỏ, tự nhiên chỉ có thể sử dụng chút thủ đoạn nhỏ."
Lam Thừa Vũ nói, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi đỏ tươi của Bảo Lạc đỏ đang băn khoăn, tựa hồ còn nhớ lại cái dư vị ngày ấy.
Theo như lời hắn nói hắn sử dụng thủ đoạn nhỏ, là cái thủ đoạn gì thì không cần nói cũng biết.
Lặp đi lặp lại nhiều lần bị người khác đùa giỡn, chẳng sợ Bảo Lạc hiện tại đã dần dần có thói quen bị Lam Thừa Vũ trêu chọc, cũng có chút chịu không nổi:
- "Đúng vậy, Võ An Hầu thật là trường tụ thiện vũ, thủ đoạn rất nhiều.
Nếu không phải như vậy, cũng sẽ không câu được Lục hoàng tỷ cùng Bình Ninh đường tỷ vì ngươi mà tranh giành tình cảm! Lúc ấy, trong lòng ngươi nhất định là rất đắc ý đi! Công chúa Hoàng gia, quận chúa đều muốn lựa tuyển ngươi làm phu a! Ngươi xem, Bình Ninh đường tỷ đều đã đính hôn với người khác rồi mà vẫn còn đối với ngươi nhớ mãi không quên đâu, mị lực của ngươi thật lớn nha!"
Lam Thừa Vũ không dự đoán được hắn lại không cẩn thận mà làm quá mức khiến hắn tự tìm đường chết, Bảo Lạc thế nhưng sẽ cùng hắn lôi lại chuyện cũ ra để nói chuyện.
- "Bình Ninh quận chúa cùng Lục công chúa năm đó nơi nào nhìn trúng ta? Các nàng nhìn trúng rõ ràng là lúc ấy thánh quyến của tiên đế đối với Lam gia thôi.
Còn nữa, ta đối với các nàng không có bất luận cái gì ý nghĩ gì, người bên trong lòng ta là ai, ngươi là người biết rõ nhất."
Lam Thừa Vũ trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Người này quả nhiên là không thể quá đắc ý, vênh váo, nếu không, là muốn chịu khổ.
- "Ta biết? Không, ta cái gì cũng không biết.
Ta chỉ biết Võ An Hầu của chúng ta quả nhiên là hảo thủ đoạn..
Ta cũng đã được lĩnh giáo qua hảo thủ đoạn của ngươi a, ngày khác ta cũng cần phải học tập ngươi thật tốt nha, ở trong phủ công chúa dưỡng ra hai cái môn khách, ta cũng muốn để ngươi xem thử hảo thủ đoạn này thì sao?"
Bảo Lạc liếc xéo Lam Thừa Vũ, ai ngờ, vừa dứt lời, đã bị Lam Thừa Vũ ngăn chặn miệng:
- "Ngươi dám!"
- "Ngươi có thể có những thủ đoạn cao siêu câu được ba bốn ngươi như vậy, vì cái gì mà không được làm?"
- "Bảo Lạc, đừng náo loạn.
Cho dù ngươi không thích ta được nhiều người nhớ thương, nhưng cũng không thể dễ dàng nói lời này a, ngươi làm vậy không phải là đang cầm đao xẻo vào lòng ta hay sao? Chúng ta đều ngoan ngoãn, đừng náo loạn nữa, được không?"
- "Là ai làm ầm ĩ trước a?"
Bảo Lạc bất mãn mà nhìn Lam Thừa Vũ.
- "Ta, là ta làm ầm ĩ, được rồi chứ? Ta ở đây không phải là muốn bồi tội với ngươi hay sao, thỉnh Trưởng công chúa điện hạ khoan hồng độ lượng, khoan thứ cho vi thần."
Lam Thừa Vũ rốt cuộc tự nhận lấy hậu quả do mình gây ra.
Đem tức phụ chọc giận, nhưng không phải là hắn cũng không ăn được chỗ tốt nào hay sao? Xem ra, ngày sau cần phải chú ý đúng mực, không thể đem nàng chọc giận.
Vì bồi tội, Lam Thừa Vũ lại giúp Bảo Lạc ăn hai khối điểm tâm, rồi sau đó tự mình bưng một ly trà Phổ Nhị mang tới cho Bảo Lạc giải khát.
- "Bảo Lạc, ngươi nhanh chóng dưỡng thân thể mình thật tố rồi trở về nhà chúng ta, để cho ta tới chiếu cố ngươi, có được hay không?"
Sau khi đã được thỏa mãn, Bảo Lạc thông thường là thực dễ nói chuyện, liền như vậy an an tĩnh tĩnh mà dựa vào trên giường giống như con mèo nhỏ lười biếng.
- "Sớm một chút trở về? Để cho ngươi tiếp tục chọc giận ta hay sao?"
Lời này tuy rằng nhìn như là đang chất vấn, kỳ thật không có nhiều uy hiếp lớn.
Nói là cùng Lam Thừa Vũ sinh khí, không bằng nói là đang làm nũng cùng Lam Thừa Vũ.
- "Ta như thế nào sẽ khi dễ ngươi a? Ta sủng ngươi, che chở cho ngươi, ta còn ngại không đủ đâu! Ta muốn để ngươi sớm một chút trở về, tự nhiên là bởi vì ta nhớ ngươi.
Tuy nói ta có thể thường xuyên vào cung tới gặp ngươi, nhưng thời điểm ta một mình một người ở trong phủ, thật sự là đặc biệt nhớ ngươi."
- "Ngươi ở trong cung, những lúc buồn thì có thể cùng mẫu hậu, còn có thể tìm hoàng huynh cùng hoàng tẩu nói chuyện.
Nhưng ta ở trong phủ công chúa lại không có ai nói chuyện với ta.
Thiếu nữ chủ nhân, trong phủ liền không giống cái nhà nữa, thiếu ngươi, trong phủ chỉ là một chỗ trống mà thôi.
Cho nên, ngươi sớm một chút liền trở về đi, có được hay không?"
Bảo Lạc không thể không thừa nhận, Lam Thừa Vũ về phương diện nói lời âu yếm, quả thực là không thầy dạy cũng hiểu.
Một phen lời nói bừa rồi, liền đến nàng cũng cảm thấy động dung không ít.
Mới vừa rồi nàng rõ ràng là nghĩ lần này tuyệt đối sẽ không cần dễ dàng tha thứ cho Lam Thừa Vũ như vậy.
Ai ngờ, Lam Thừa Vũ chỉ cần nói dăm ba câu như vậy, tâm phòng bị của nàng đã bắt đầu buông lỏng, nhịn không được muốn đáp ứng với đối phương.
- "Cái kia..
Liền xem biểu hiện của ngươi đi."
Cuối cùng nàng miễn cưỡng nói ra một câu ba phải như vậy, Lam Thừa Vũ lại phảng phất nghe ra thành nàng đã ngầm đồng ý với hắn, liền cười đến thập phần vui vẻ.
- "Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Lam Thừa Vũ đỡ Bảo Lạc nằm xuống, vì nàng dịch dịch chăn:
- "Thực nhanh dưỡng khỏi bệnh, ta liền sẽ tới đón ngươi về nhà."
Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc ở trong cung nhu tình mật ý, trong phủ Vinh Thân Vương, mọi người lại thực sự không được tốt cho lắm.
Vinh Thân Vương bị biếm xuống làm tam tư bá, Vinh Thân Vương phi bị biếm làm thứ dân, đích nữ Bình Ninh quận chúa duy nhất của hai người không những bị đoạt tước, còn trực tiếp bị ban chết.
May mà Vĩnh Gia Đế chưa nói khi nào đưa Bình Ninh quận chúa lên đường, vẫn còn một ít thời gian để Bình Ninh quận chúa cùng người nhà cáo biệt.
Cho dù tên tuổi của lão Vinh Thân Vương cùng Lão Vinh Vương phi không có bị động vào, nhưng mọi người cũng minh bạch, phủ Vinh Thân Vương vinh quang ngày xưa đã hoàn toàn chấm dứt.
Tam tư bá ở trong phủ cả ngày thở ngắn than dài, thấy thê tử liền oán trách thê tử đem nữ nhi sủng đến hư, lúc này mới rước lấy đại họa ngập trời.
Trước Vinh Thân Vương phi lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày vì việc của nữ nhi bôn tẩu, liền nỗ lực nghĩ đủ mọi cách cứu viện nữ nhi.
Tuy nói nàng lúc này đây hoàn toàn là bị nữ nhi liên lụy, nhưng dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của nàng, là cốt nhục nàng mười tháng hoài thai sinh hạ a, giờ để nàng trơ mắt mà nhìn Bình Ninh đi tìm chết, nàng là làm không được.
Ngày thường Lão Vinh Vương phi sủng ái nhất là Bình Ninh quận chúa, hiện tại nghe được tin này, chịu không nổi cái đả kích này, liền đã ngã bệnh.
Lão Vinh Thân Vương vội vàng tới chiếu cố thê tử chính mình, cũng không có thời gian lại đi để ý tới những việc này của bọn tiểu bối.
Nhi tử, tôn tử, các cháu gái của bọn họ đều đã trưởng thành, một người so với một người, bọn họ là quản không được, cũng không nghĩ lại muốn quản nữa.
Vô luận là tạo phúc hay là tạo nghiệt, kết quả này do bản thân tự làm liền tự chịu đi.
- "Ngươi hồ đồ a, ngươi như thế nào lại có thể hồ đồ như vậy? Ta nếu là sớm biết rằng người ngươi muốn hại chính là Trường Thọ trưởng công chúa, ta dù có làm cách gì cũng muốn ngăn cản ngươi.
Ngươi nói xem, Trường Thọ trưởng công chúa cùng ngươi không oán không thù, ngươi đi hại nàng làm cái gì? Ngươi cùng Lam Thừa Vũ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Chẳng sợ trước mắt Trường Thọ trưởng công chúa lập tức tao ngộ gặp bất trắc, ngươi cũng không có khả năng được gả cho Lam Thừa Vũ, ngươi có hiểu hay không?"
- "Ngày xưa, ngươi đánh tiểu chủ ý mà lăn lộn ra chút sự tình, Hoàng Thượng xem ở mặt mũi tổ phụ ngươi cũng liền mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua.
Nhưng lần này không giống trước nữa..
Lần này, ngươi muốn lấy mệnh của muội muội Hoàng thượng, ngươi nói, Hoàng thượng còn có thể đủ tiếp tục chịu đựng được ngươi hay sao?"
Ở trong nhà tù giam giữ Bình Ninh quận chúa, Vinh Thân Vương phi khóc đến không thành tiếng.
Bình Ninh quận chúa ở trong đại lao hai, ba ngày, thoạt nhìn càng gầy ốm, cũng càng thêm trầm mặc, một đôi mắt che kín tơ máu.
Hiển nhiên, bị bỏ tù trong khoảng thời gian này, nàng cũng không được nghỉ ngơi quá tốt.
Nàng không nói một lời mà nghe Vinh Thân Vương phi nói xong lời này, mới dùng tiếng nói khàn khàn của mình nói:
- "Mẫu phi, nếu ngài đều biết người ta muốn mưu hại chính là Trường thọ trưởng công chúa với ta mà nói chính là hữu ích vô hại, ta lại như thế nào sẽ không biết?"
- "Nhưng ngươi vẫn là làm ra sự tình như vậy?"
Vinh Thân Vương phi căm giận đáp.
- "Mẫu phi, nếu ta nói chuyện này không phải ta làm, ngài có thể tin tưởng ta hay không?"
Bình Ninh quận chúa nhắm chặt hai mắt, sau khi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy quang mang sắc bén.
- "Không phải ngươi làm thì còn có thể là ai làm? Đều đã đến lúc này rồi, ngươi còn tưởng muốn chống chế được hay sao? Vật chứng đó, ngươi chính là muốn chống chế thoát tội, cũng không có cách nào.
Ngươi liền nghe mẫu phi nói, ngoan ngoãn đi theo Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương cúi cái đầu nhận sai a, ngươi liền tự thỉnh được đi thủ hoàng lăng đi, như vậy có lẽ còn có thể giữ được một cái tánh mạng."
Sau khi Vinh Thân Vương phi khóc không thành tiếng, trong giọng nói kia hàm chứa thương tiếc đối với nữ nhi, cũng đối với nữ nhi gàn bướng nhà mình tựa hồ có chút oán hận.
- "Ha hả..
Không phải ta làm..
Còn có thể là ai làm.."
Bình Ninh quận chúa cười thảm một tiếng:
- "Ta như thế nào liền không nghĩ tới đâu..
Ta lúc trước..
Như thế nào liền mắt bị mù như vậy.."
- "Mẫu phi, người muốn ta giống như Cơ Thanh Hàm bị phạt vào sống ở trong hoàng lăng, cả đời không được ra ngoài, ta là chịu không nổi, ta sẽ điên lên mất.
Ta tình nguyện tiếp thu an bài của Hoàng Thượng, uống một ly rượu độc."
- "Bất quá, có thể để cho ta gặp mặt vị hôn phu của ta lần cuối cùng hay không?"
Không biết là bởi vì cảm xúc quá mức kích động, hay là bởi vì một nguyên nhân khác, trước Vinh Thân Vương phi cảm giác ngữ khí của nữ nhi có chút khác thường:
- "Ta thật sự là có rất nhiều lời muốn nói với hắn, muốn cùng hắn hảo hảo nói nói a.".
Danh Sách Chương: