Hứa Hoàng hậu tự tay đút từng thìa thuốc cho Bảo Lạc, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, nhịn không được mà rơi lệ. “Hài tử của ta, ngươi thật sự muốn lấy mạng mẫu hậu. Biết rõ Hoàng Quý phi không có hảo tâm, ngươi lại gần làm cái gì? Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, mẫu hậu phải sống như thế nào!”
“Mẫu hậu, đừng lo, ta đã tốt hơn nhiều.” Bảo Lạc nhu thuận cười với Hứa Hoàng hậu, chỉ là, nụ cười của nàng rất suy yếu, khiến cho người nhìn phải đau lòng. “Người xem, lần này phụ hoàng cũng trừng phạt Hoàng Quý phi, về sau nàng chắc chắn không dám dễ dàng xuống tay với ta.”
Bảo Lạc không tính đem chuyện chính mình đã nhìn thấu cạm bẫy của Trường Xuân cung rồi tương kế tựu kế kể cho Hứa Hoàng hậu.
Nếu nàng biết những thứ này, sẽ không khỏi âm thầm tự trách.
Hứa Hoàng hậu tính tình đơn giản, tâm tư lương thiện, là một người tốt, đáng tiếc, nàng không thích hợp với Hoàng cung. Một khi đã như vậy, nàng cùng Thái tử ca ca sẽ bảo hộ mẫu hậu thật tốt.
Tuy rằng lần này gặp việc lớn, suýt nữa ngay cả mệnh cũng mất, Bảo Lạc cũng không hối hận. Nếu bỏ qua cơ hội này, không biết phải mất bao lâu, mới có thể đoạt lại quyền thống trị hậu cung từ tay Hoàng Quý phi.
Huống hồ, Hoàng Quý phi có tâm tư hại nàng, chẳng lẽ nàng lần này tránh đi, lần sau bọn họ sẽ không tiếp tục ra tay với nàng sao?
Câu trả lời rất rõ ràng.
Cho nên, dù có thế nào, nàng cũng phải dựa vào chuyện lần này mà cảnh báo Hoàng Quý phi: Lần tới muốn động thủ với nàng, thì suy nghĩ trước cho thật tốt.
Đáng tiếc, Hứa Hoàng hậu cũng không hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Bảo Lạc, những lời này của Bảo Lạc, rõ ràng không thể an ủi nàng. Nàng lo lắng kéo tay Bảo Lạc. “Ngươi đáp ứng mẫu hậu, ngày sau, ngươi không được tới gần cung điện của Hoàng Quý phi.”
“Mẫu hậu…” Bảo Lạc bất đắc dĩ nhìn Hứa Hoàng hậu, mắt thấy Hứa Hoàng hậu lại muốn rơi lệ, nàng đành phải đầu hàng. “Được rồi, ta đáp ứng người, trừ phi có người cùng ca ca đi với ta, bằng không, ta sẽ không chủ động tới gần cung điện của Hoàng Quý phi.”
“Đều tại mẫu hậu vô dụng, liên lụỵ tới các ngươi.” Hứa Hoàng hậu lau khô nước mắt trên mặt. “Lần này, Bảo Lạc liều mạng, đoạt lại quyền cai quản lục cung cho mẫu hậu, mẫu hậu dù thế nào cũng sẽ tiếp quản ổn định, mới xứng đáng với công sức của ngươi.”
Bảo Lạc có chút kinh ngạc, không nghĩ đến, chuyện lần này, có thể kích thích ý chí chiến đấu của Hứa Hoàng hậu, thật sự có chút ngoài ý muốn.
“Mẫu hậu có thể nghĩ như vậy, thật tốt. Bất quá, chuyện này không gấp. Mẫu hậu nếu gặp vấn đề, nên thương lượng với ca ca.”
Hứa Hoàng hậu gật gật đầu.
Nàng có lẽ yếu đuối, rất lâu rồi không có tiếng nói của mình. Nhưng, mẫu thân phải mạnh mẽ, những lời này, hiển nhiên cũng áp dụng vào Hứa Hoàng hậu.
Lúc này đây, Hứa Hoàng hậu thiếu chút nữa đã mất đi thân sinh nữ nhi, nếu không phấn chấn lên, có lẽ một ngày, nàng thật sự sẽ mất đi hết thảy.
Hứa Hoàng hậu chưa bao giờ thấu đáo như lúc này, trừ đoạt lại quyền lực, nàng không có con đường nào khác.
“Ca ca?”
Âm thanh ôn nhu vang lên bên tai, đem suy nghĩ của Hứa Hoàng hậu kéo lại. Hứa Hoàng hậu ngẩng đầu, phát hiện thiếu niên mười bốn tuổi mặc bào phục màu hoàng hạnh, hai tay ôm vai, đứng ở cửa không biết bao lâu. Một bên mặt hắn được mặt trời chiếu rọi, một bên khác thì giống như rơi vào bóng đen, nhìn muội muội, khiến người khác không hiểu nổi.
Lúc này, Bảo Lạc cảm thấy, trên người Thái tử lắng đọng rất nhiều loại cảm xúc, khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Thấy Hứa Hoàng hậu cùng Bảo Lạc phát hiện ra mình, Thái tử nâng con ngươi lên. Con ngươi tối đen kia, giờ phút này tràn đầy phẫn nộ, phảng phất bão táp, bình tĩnh mà nguy hiểm.
“Ta sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa. Không có bất kỳ vật gì đang giá để đổi bằng tính mạng của ngươi!” Thái tử nhìn chằm chằm Bảo Lạc.
Trong nháy mắt đó, Bảo Lạc cảm giác mình bị nhìn thấu. “Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ca ca?”
“Không có gì, mấy ngày nay, ngươi an tâm nằm trên giường tĩnh dưỡng đi, ta sẽ theo dõi ngươi thật kỹ, không cho ngươi làm bậy nữa.”
Việc Bảo Lạc làm trong tối ngoài sáng, hắn đều biết cả.
Hắn thân là Thái tử, không thể che chở cho mẫu thân và muội muội, ngược lại phải để muội muội tuổi nhỏ xông đến trước mặt hắn, dùng thân hình mảnh mai vì hắn che gió che mưa, nghẹn khuất đến cỡ nào.
Đương nhiên, những điều này không cần thiết nói cho Bảo Lạc. Bảo Lạc đã có quá nhiều gánh nặng vượt xa tuổi của nàng, không có đạo lý phải khiến nàng lo lắng cho hắn.
Hoàng Quý phi Chu Thị, dám thương tổn đến thân nhân hắn quan tâm nhất, sớm hay muộn hắn cũng khiến nàng phải trả giá thật đắt!
Bảo Lạc nghỉ ngơi hơn nửa tháng, thân mình mới dần dần tốt hơn. Dưới sự theo dõi của Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử, mỗi ngày nàng đều phải uống thuốc đắng, một chút cũng không có cơ hội lười biếng.
Hứa Hoàng hậu là thuần túy quan tâm thân mình Bảo Lạc, Thái tử thì có vài phần muốn trừng phại Bảo Lạc, giận Bảo Lạc không quan tâm đến sức khỏe bản thân, Thái tử mấy ngày nay đều không cho Bảo Lạc sắc mặt tốt, uống thuốc đắng xong cũng không cho nàng ngậm mứt hoa quả. Bảo Lạc không biết phải làm mặt tội nghiệp với Thái tử bao nhiêu lần, Thái tử mới tươi tỉnh lại.
Thời điểm Bảo Lạc rơi xuống nước, đào hoa vừa mới nở rộ, đợi đến lúc nàng lành bệnh, hoa đào đã tàn quá nửa.
“Thân thể của ta thật sự là không còn dùng được.” Nàng cảm khái nói.
“Công chúa, người đừng nói như vậy. Ngay cả Quốc sư cũng nói người là phúc tinh, ngày sau chắc chắn sẽ khá hơn.” Bích Nghiêu khuyên nhủ.
“Chương trình học tập của Thượng Thư phòng tới đâu rồi? Ta đã trì hoãn suốt mấy ngày qua, nay đã khỏi, tất nhiên phải nhanh chóng đi học, không thể trì hoãn thêm nữa."
Chiêu Đức Đế vô cùng coi trọng những khóa học của các Hoàng tử Công chúa, bởi vậy, khóa học của Bảo Lạc từ trước tới nay chưa bao giờ lỏng lẻo.
Học, nàng cũng có chút hứng thú, cũng không phải vì muốn lấy lòng Chiêu Đức Đế mà mới đi học.
Nàng thân thể yếu đuối, trong vòng một năm, thì tới tận nửa năm nằm trong cung dưỡng bệnh, may mà nàng thiên tư thông minh, chẳng sợ việc nghỉ học nửa năm, so với các Hoàng tử Công chúa khác không hề kém cạnh.
Kể từ đó, Chiêu Đức Đế tất nhiên đối với nàng trìu mến gấp đôi, nhưng đồng thời, cũng bất mãn với rất nhiều Hoàng tử Công chúa.
“Ta còn tưởng là ai tới, thì ra là Trường Thọ. Trường Thọ, ngươi lâu rồi không đến, bàn ghế không dùng cũng lãng phí, ta liền mượn để chân, ngươi cũng sẽ không để ý chứ?” Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm kiêu ngạo lung lay chân trên ghế của Bảo Lạc, nói.
Ngũ Công chúa do Hoàng Quý phi sinh ra, đối với quan hệ giữa Hoàng Quý phi và Hứa Hoàng hậu, Ngũ Công chúa cùng Bảo Lạc từ lúc bắt đầu đã không hợp nhau.
“Đương nhiên là không sao, Ngũ Hoàng tỷ muốn dùng, thì cứ lấy mà dùng. Ta sẽ nói với phụ hoàng đưa một bộ bàn ghế mới tới.” Bảo Lạc ngây thơ nhìn Ngũ Công chúa. “Ta có một vấn đề không hiểu, muốn thỉnh giáo Ngũ Hoàng tỷ. Phụ hoàng từng giáo huấn chúng ta, không hỏi mà tự động lấy chính là trộm. Tuy rằng bàn của ta đưa cho Ngũ Hoàng tỷ dùng, ta cảm thấy cũng không sao, bất quá Ngũ Hoàng tỷ làm như vậy, có phải hay không không tốt lắm. Phụ hoàng mà biết, sợ là sẽ không vui.”
Ngũ Công chúa như thế nào cũng không nghĩ đến, Bảo Lạc có thể mang khuôn mặt ngây thơ nói ra những lời như vậy, ngẩn người, giận dữ nói. “Chuyện nhỏ như vậy, ngươi còn muốn cáo trạng với phụ hoàng?”
“Ta không muốn cáo trạng với phụ hoàng, nhưng mà, chúng ta không thể lừa gạt phụ hoàng, không thì, không phải sẽ phạm vào tội khi quân sao?” Bảo Lạc chớp mắt, tiếp tục ngây thơ nói.
“Ngươi! Đừng có động chút là lôi phụ hoàng ra dọa ta!
Ngũ Công chúa thở phì phì về chỗ ngồi của mình.
Thật sự là tà môn, rõ ràng tiểu nha đầu này cái gì cũng không hiểu, như thế nào nàng mỗi lần cùng tiểu nha đầu này đấu khẩu, liền không thể đấu thắng?
“Ngũ Hoàng tỷ như thế nào lại nói ta khi dễ nàng?” Bảo Lạc nhìn chung quanh một chút, mê man nói. “Ta nói cái gì sai sao?”
Lam Thừa Vũ nghẹn cười xem nàng ở đằng kia diễn trò, không biết như thế nào, cảm giác nha đầu kia rất thuận mắt.
Trước kia, hắn rõ ràng không thích nha đầu kia trong ngoài bất nhất, mà bây giờ, hắn cảm giác được, thời điểm nha đầu kia mang bộ dáng khi dễ ngươi kia... Ừ, có chút khả ái.
Không vui vẻ được bao lâu, Bảo Lạc vừa mới ngồi xuống, liền đá vào cái thùng nước ở dưới chân, ướt hết giày dép.
Nàng kinh hãi hô lên, thân thể nho nhỏ lảo đảo, ngã ngồi trên ghế, lại phát hiện ghế dựa cũng ẩm ướt, mà còn tỏa ra hương vị khó chịu, không biết là dính cái gì.
Bảo Lạc có chút mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu ho khan.