Long Khánh Trưởng Công chúa cười như không cười nhìn Hương Sen.
- "Đáp án của vấn đề này, bổn Công chúa cũng rất muốn biết.
Hương Sen, nếu ngươi không có mở qua cái hộp kia, ngươi vì sao có thể chớp mắt liền nói ra lưu ly bình kia có màu gì?"
Hương Sen hối hận chính mình lỡ lời.
"Nô tỳ..
Nô tỳ.."
Ánh mắt của nàng dừng lại trên chiếc hộp gỗ kia, ánh mắt xoay chuyện, nói.
- "Sau khi phát hiện lưu ly bình bị vỡ, không ít người nhìn thấy được bộ đáng của lưu ly bình, nô tỳ khi đó cũng nhìn thấy."
- "A? Phải không?"
Long Khánh Trưởng Công chúa thân là nguyên hậu đích nữ, từ trước đến nay uy nghi mười phần, Hương Sen dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, cảm thấy rất áp lực.
- "Ngươi cần phải hiểu rõ, nếu không thành thật trả lời, tội ngươi phạm phải chính là khi quân!"
Hương Sen sợ tới mức run rẩy.
- "Những lời nô tỳ nói đều là thật, không dám lừa gạt Hoàng thượng cùng Trưởng Công chúa."
Long Khánh Trưởng Công chúa quay đầu lại, đầy hứng thú nhìn Bảo Lạc.
- "Bảo Lạc, chuyện này ngươi thấy thế nào?"
- "Những chuyện này ta không hiểu lắm." Bảo Lạc ngây thơ nói.
- "Kể từ khi biết lưu ly bình vỡ đã khiến Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng giận dữ, ta chỉ nghĩ như thế nào để làm Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng không tức giận, không nổi giận với mẫu hậu, không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác."
- "Vậy ngươi có từng để ý lưu ly bình kia trông như thế nào?"
Bảo Lạc mờ mịt lắc lắc đầu.
Chiêu Đức Đế cùng Thái hậu nghe tới đây cũng dần dần hiểu ra, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Hương Sen.
- "Mẫu hậu cùng Hoàng huynh cũng nhìn thấy, phản ứng của Bảo Lạc là phản ứng của người bình thường.
Cung nhân bình thường, khi biết mẫu hậu và Hoàng huynh tức giận, kinh hãi còn không kịp thì làm gì còn có tâm tư đánh giá lưu ly bình kia?"
Long Khánh Trưởng Công chúa nói.
- "Trừ phi..
Nàng ta đã sớm biết lưu ly bình trông như thế nào."
- "Nô tỳ không có, nô tỳ thật sự không có!" Hương Sen kích động phủ nhận.
- "Bổn Công chúa còn chưa nói cái gì đâu, ngươi như thế nào lại hoảng sợ như vậy, chẳng lẽ là trong lòng ngươi có quỷ?"
Nói tới đây, tươi cười trên mặt Long Khánh Trưởng Công chúa hoàn toàn thu lại.
Nàng không cười thì lại càng uy nghiêm hơn, từng bước ép sát, dường như muốn nhìn thấu ngụy trang của Hương Sen.
- "Còn không mau nói thật? Rốt cuộc là ai sai sử ngươi làm ra loại sự tình này!"
Xương Thái Trưởng Công chúa tuy rằng ngày thường vẫn không hợp Long Khánh Trưởng Công chúa, nhưng với chuyện này, nàng vẫn nhất trí với Long Khánh Trưởng Công chúa.
Thọ lễ ở trong cung bị hủy, nói đến cùng cũng là ném mặt mũi của Xương Thái Trưởng Công chúa, Xương Thái Trưởng Công chúa tất nhiên cũng hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra kẻ động thủ để xả nỗi tức giận này.
Chiêu Đức Đế lạnh mặt nhìn về phía Huệ phi đứng bên người.
- "Trẫm nhớ Hương Sen này là cung nữ bên cạnh ngươi? Huệ phi, ngươi giải thích cho trẫm, đây rốt cuộc là chuyện gì!"
- "Hoàng thượng, chuyện này không liên quan tới thần thiếp, thần thiếp cái gì cũng không biết!"
- "Ngươi không biết? Hương Sen là cung nữ của ngươi, ngươi lại nói với trẫm là ngươi không biết nàng làm cái gì? Nếu không phải ngươi sai sử, nàng lấy đâu ra lá gan đập vỡ thọ lễ Xương Thái Hoàng muội chuẩn bị cho mẫu hậu?"
- "Thần thiếp chỉ lệnh Hương Sen tới bên người Hoàng hậu nương nương để tùy thời vì nương nương phân ưu, thần thiếp thật sự không biết Hương Sen đã làm cái gì! Thần thiếp hiệp trợ Hoàng hậu nương nương lo liệu thọ yến của Thái hậu nương nương, nếu thọ yến xảy ra chuyện, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ bị Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương răn dạy.
Như vậy thần thiếp cũng không được chỗ tốt nào! Thần thiếp tội gì phải làm chuyện ảnh hưởng tới bản thân?"
- "Phải không? Bổn Công chúa thấy thời điểm Hoàng tẩu bị Hoàng huynh cùng mẫu hậu nghi ngờ, Huệ phi nương nương thật sự rất cao hứng.
Bổn Công chúa còn tưởng rằng Huệ phi nương nương có chí lớn, muốn sau khi Hoàng tẩu bị Hoàng huynh cùng mẫu hậu khiển trách, liền thay thế vào chỗ của Hoàng tẩu."
Long Khánh Trưởng Công chúa xưa nay cực ghét những tiểu thiếp rực rỡ xinh đẹp này, mở miệng cực kỳ không khách khí.
- "Trưởng Công chúa, người vừa mới nói qua là chưa điều tra rõ chân tướng, không thể lập tức khẳng định.
Như thế nào bây giờ Hương Sen có tội hay không còn chưa biết, Hương Sen có phải người của ta hay không còn chưa biết, người liền vội vã định tội ta? Người như vậy, chính là đang che giấu cho người có tội."
Huệ phi chậm rãi sửa sang lại ý nghĩ, phản bác lời nói của Long Khánh Trưởng Công chúa.
- "Ý của ngươi là bổn Công chúa muốn hãm hại ngươi? Thật sự buồn cười, người có cái gì đáng để bổn Công chúa tính kế?"
Long Khánh Trưởng Công chúa khinh miệt liếc nhìn Huệ phi giống như người trước mặt đến tro bụi cũng không bằng.
Động tác này khiến Huệ phi cảm thấy mình ở trong mắt Long Khánh Trưởng Công chúa tựa như tro bụi nhỏ bé, không đáng để nhắc tới.
Từ lúc nàng hạ sinh Lục Hoàng tử cho tới nay, ở trong cung này, tuy không được sủng ái, nhưng cũng không có người nào dám khinh thị nàng.
Động tác này của Long Khánh Trưởng Công chúa chẳng khác nào khiến Huệ phi cảm thấy mình bị vũ nhục.
- "Đừng có làm ra bộ dáng một nháo, hai khóc, ba thắt cổ kia.
Chuyện hôm nay nếu là ngươi làm, dù có khóc khản cổ họng cũng sẽ không ai đồng tình với ngươi."
Long Khánh Trưởng Công chúa cực kỳ chán ghét những tiểu thiếp này, động một chút chuyện là làm ra bộ dáng như vậy.
Như thế nào chẳng lẽ còn trông cậy vào một nữ nhân như nàng sẽ giống bọn nam nhân thương hương tiếc ngọc? Thôi đi, nhìn Huệ phi ủy khuất, nàng chỉ thấy chán ngán.
- "Hoàng huynh, mặc kệ kẻ đứng sau là ai, Hương Sen này cũng không thể thoát tội.
Chúng ta cứ tra hỏi Hương Sen đi.
Trước mặt mọi người mà nói xấu nhất quốc chi mẫu, cũng không phải tội nhỏ.
Chuyện này, chắc chắn phải tra ra manh mối, bằng không uy nghiêm của Cơ gia ta ở đâu? Nếu bắt được kẻ giở trò, những kẻ chết cũng không hối cải, phải trừng trị thật nặng!"
Long Khánh Trưởng Công chúa quả thực hận chết người đứng phía sau.
Ngày thường những phi tử trong hậu cung tranh giành cảm tình như thế nào, nàng cũng mặc kệ, nhưng ngàn vạn lần không nên đưa chuyện trong cung ra bên ngoài.
Đừng nhìn Long Khánh Trưởng Công chúa cùng Thái hậu, Xương Thái Trưởng Công chúa thậm chí Chiêu Đức Đế đều quan hệ bình bình, nhưng là một thành viên trọng yếu của Hoàng thất, là nguyên đích của Cơ gia, nàng là người chú trọng nhất tới uy nghiêm của Hoàng gia.
Lần này nàng đứng ra cũng không phải đang giúp Hứa Hoàng hậu, cũng không có giao tình gì với nàng, mà là những phi tần chốn hậu cung không biết nặng nhẹ, đã đẩy nàng về phía Hứa Hoàng hậu.
Hương Sen nhìn Huệ phi, hoảng hốt một lát, rồi nói:
- "Việc này là do một mình nô tỳ gây nên, không có người sai sử.
Nô tỳ bởi vì ghen ghét Đỗ Quyên cô nương bên người Hoàng hậu nương nương được yêu thích, muốn cho nàng một bài học, nên mới đập lưu ly bình của Xương Thái Trưởng Công chúa.
Nô tỳ nhất thời bị ma quỷ ám, mới phạm sai lầm lớn như vậy, thật sự không dám vì bản thân cầu tình.
Thỉnh Hoàng thượng trách phạt."
- "Mới vừa rồi ngươi còn chết cũng không chịu thừa nhẫn cơ mà, như thế nào đột nhiên lại trở nên thâm minh đại nghĩa như vậy rồi? Đừng nói với bổn Công chúa là ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ.."
Ánh mắt của Long Khánh Trưởng Công chúa lướt qua Hương Sen cùng Huệ phi, cười lạnh nói.
- "Hay là nói có người truyền tin tức cho ngươi, khiến ngươi không dám nói thật?"
Chiêu Đức Đế không thể nhịn được nữa.
- "Đem tiện tỳ này xuống thẩm vấn cho trẫm, trẫm cũng không tin cạy không ra miệng của nàng!"
Ngoài miệng nói là thẩm vấn Hương Sen, nhưng ánh mắt hoài nghi của Chiêu Đức Đế vẫn đặt trên người Huệ phi, hiển nhiên, hắn căn bản cũng không tin việc này không liên quan tới Huệ phi.
Long Khánh Trưởng Công chúa nói không sai, nay Hoàng Quý phi bị cấm túc, hắn lại luôn luôn không thích Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu trong lúc chấp chưởng lục cung mà phạm sai lầm, quyền chấp chưởng lục cung hoàn toàn có khả nặng sẽ rơi xuống tay Phùng Đức phi hoặc Huệ phi.
Phùng Đức phi luôn luôn an phận thủ thường, mà ngược lại là Huệ phi, mấy ngày trước còn nhân cơ hội thị tẩm, dã tâm bừng bừng mưu toan đoạt thêm quyền lực..
Lúc Chiêu Đức Đế nhìn Huệ phi vừa mắt thì Huệ phi làm cái gì cũng đúng; một khi hắn nghi ngờ Huệ phi, liền cảm thấy Huệ phi làm cái gì cũng có âm mưu.
- "Hoàng thượng, chuyện này thực sự không liên quan tới thần thiếp.
Hương Sen tuy rằng đi bên người thần thiếp, nhưng kỳ thực chủ tử của nàng là người khác.
Thần thiếp đâu có khả năng sai sử nàng? Mong Hoàng thượng điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho thần thiếp."
- "Đã đến mức này rồi mà ngươi vẫn muốn kéo người khác xuống nước, Huệ Phi a Huệ Phi, trẫm thật sự nhìn lầm ngươi.
Nguyên tưởng rằng trong cung chỉ Trang thị không hiểu chuyện, không nghĩ đến ngươi cũng không kém bao nhiêu!"
Nghe lời này của Chiêu Đức Đế, Huệ phi bắt đầu bối rối.
Nàng biết, nàng đã triệt để mất đi tín nhiệm của Chiêu Đức Đế.
Nếu sớm biết như thế này, nàng sẽ không nhúng tay vào.
Quyền chấp chưởng lục cung mặc dù trọng yếu, nhưng căn bản cũng không đáng giá để nàng dùng tín nhiệm của Chiêu Đức Đế để đánh đổi.
Có Chiêu Đức Đế tín nhiệm cùng sủng ái, sau này, nàng sớm hay muộn cũng có được hết thảy; không có Chiêu Đức Đế tín nhiệm, dù cho có hết thảy, thì sớm hay muộn nàng cũng sẽ đánh mất tất cả!
- "Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi! Thần thiếp thật sự sai rồi! Thần thiếp biết Hương Sen là người của Hoàng Quý phi, cũng biết Hoàng Quý phi nương nương an bài người cản tay Hoàng hậu nương nương vào sinh thần của Thái hậu nương nương.
Thần thiếp xuất phát từ tư tâm nên không có ngăn cản..
Nhưng thần thiếp thật sự không sai người đập vỡ lưu ly bình của Xương Thái Trưởng Công chúa để hãm hại Hoàng hậu nương nương.
Là lỗi của thần thiếp, thần thiếp nhận, không phải lỗi của thần thiếp, thần thiếp không thể nhận! Hoàng thượng, thỉnh người điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho thần thiếp!"
Đối mặt với Huệ phi đau khổ cầu xin, Chiêu Đức Đế lạnh lẽo quay đầu đi.
- "Ngươi vẫn đang nói dối! Nay trẫm đã không còn biết lời nào của ngươi là thật, lời nào là giả nữa."
Huệ phi xụi lơ trên mặt đất.
- "Người vì cái gì mà không tin thần thiếp..
Hoàng Quý phi nếu có thể xếp người vào bên cạnh người, vì cái gì không thể xếp người bên cạnh thần thiếp? Người vì cái gì mỗi lần Hoàng Quý phi phạm sai lầm, vẫn có thể tín nhiệm Hoàng Quý phi hết lần này đến lần khác, lại không tin lời thần thiếp nói?"
Chiêu Đức Đế nghe vậy, chậm rãi nhíu mày, hừ lạnh nói.
- "Ngươi như thế nào có thể so với Hoàng Quý phi? Ít nhất, Hoàng Quý phi chưa từng giống ngươi nói dối trẫm quá nhiều lần!"
Lúc này, Chiêu Đức Đế nghe người bên cạnh đến báo.
- "Hoàng thượng, Hương Sen kia cái gì cũng không chịu nói, đã tự vẫn.
Chúng nô tài không hề nghĩ đến ngay từ đầu trong người nàng đã mang theo độc vật, không thể kịp thời ngăn nàng, là chúng nô tài làm sai, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!"
Tiểu Thái giám cận thận lấy ra một sợi dây chuyền gỗ.
- "Nàng đem độc vật giấu trong dây chuyền này, độc vật này cực kỳ khủng khiếp, trong chớp mắt liền khiến người khác mất mạng.
Nô tài kém kiến thức, còn chưa từng thấy qua loại độc vật này."
- "Đem tất cả Thái y trong Thái Y viện tới đây cho trẫm!"
Chiêu Đức Đế có lệnh, một đám Thái y phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Một lão Thái y có kinh nghiệm phong phú nhìn thật kỹ sợi dây chuyền kia, bỗng nhiên mở chốt dây chuyền, chỉ thấy có một chất lỏng màu trắng chảy ra.
- "Hoàng thượng, gỗ này tên là" kiến huyết phong hầu "sinh trưởng tại mây quý chi địa.
Chất lỏng bên trong này một khi tiếp xúc với miệng vết thương liền khiến đối phương tử vong trong nháy mắt."
Nghe nói lời ấy, Thái hậu cùng Chiêu Đức Đế cơ hồ trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Có người dám ở dưới mí mắt bọn hắn mang thứ kịch độc như vậy vào cung! Nếu bọn hắn không kịp thời phát hiện, hậu quả sẽ như thế nào? Ngẫm lại cũng làm cho cả người rét run.
"Hoàng huynh, thần muội từng nghe nói về độc vật này, loại gỗ này sinh trưởng ở nơi khí hậu nóng bức, là một loại độc khó tìm..
Nghe nói phụ thân của Huệ phi, Hà đại nhân nhậm chức ở mây quý chi địa.."
Xương Thái Trưởng Công chúa giương đôi mi sắc bén nhìn về phía Huệ phi.
- "Cũng không biết có người đem độc vật này vào trong cung, rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nếu người nọ có ý xấu với Hoàng huynh và mẫu hậu, thực sự không ổn!"
Chiêu Đức Đế ánh mắt lẫm liệt.
- "Người đâu, lục soát cung điện của Huệ phi cho trẫm!".
Danh Sách Chương: