Trước kia khi Chiêu Đức Đế vừa mới bắt đầu dùng bùa bình an kia liền cảm giác trên lá bùa bình an có một cỗ mùi hương nhàn nhạt.
Lá bùa bình an chính là do Thất hoàng tử tặng, mùi vị rất dễ ngửi, cho nên Chiêu Đức Đế chưa từng phái người cẩn thận kiểm chứng qua, liền tùy tiện treo ở bên quần áo chính mình.
Bảo Lạc nói không sai, sau khi Chu quý nhân bị biếm vào lãnh cung thì căn bản là không có cơ hội đến gần và để Chiêu Đức Đế ngửi được hương vị của hoan tán.
Khi Chiêu Đức Đế vài lần đi vào trong lãnh cung cùng Chu quý nhân hẹn hò cũng không thấy trong tẩm điện của Chu quý nhân điểm qua huân hương gì.
Đó cũng là đương nhiên, tội phi ở lãnh cung nếu là có thể sử dụng đến huân hương mới là kỳ quặc quái gở.
Thời điểm mà Chu quý nhân từ Trường Xuân Cung dời vào trong lãnh cung chỉ dẫn theo vài món quần áo mặc bên người, những thứ khác cái gì cũng không lấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ có thể gian lận động tay động chân cũng chỉ có lá bùa bình an mà Thất hoàng tử đưa lên cho hắn.
Chiêu Đức Đế trong lòng tràn ngập phẫn nộ, so với các phi tần phản bội thì hắn càng không thể tiếp thu được việc nhi tử thân sinh của mình lại có thể xuống tay hại hắn như thế.
Huống chi, hắn vẫn luôn luôn đối đãi với Thất hoàng tử không tệ!
- "Phụ hoàng, ngài nhưng ngàn vạn lần đừng nóng giận, hết thảy còn chưa có sáng tỏ đâu."
Bảo Lạc thấy trạng thái Chiêu Đức Đế không tốt, vội vàng trấn an nói:
- "Không nhất định là do lá bùa bình an này bị người khác động tay động chân, trước hết vẫn nên mời thái y tới kiểm tra xem thế nào rồi lại nói tiếp."
Bảo Lạc gần đây thường xuyên tới Càn Nguyên cung hầu bệnh, tự nhiên cũng biết ngọn nguồn của là bùa bình an này, cũng biết vì sao cảm xúc của Chiêu Đức Đế lại kích động như vậy.
Nàng suy nghĩ trong giây lát, lại nói:
- "Huống hồ, nếu thực sự là lá bùa bình an này có vấn đề thì cũng chưa chắc do Thất hoàng đệ muốn hại ngài a."
Chiêu Đức Đế hiện tại trong lòng tràn đầy vẻ hoài nghi, Bảo Lạc nói lời này, hắn chỉ nghĩ do Bảo Lạc đang an ủi hắn nên căn bản hắn nghe không lọt tai.
Vẻ mặt của hắn âm trầm, phất tay nói:
- "Mau truyền Vương thái y tới kiểm tra lá bùa bình an này một chút.
Trẫm cũng muốn nhìn xem Thất hoàng tử của trẫm đến tột cùng là một người có hiếu hay là một kẻ bạch nhãn lang!"
Bảo Lạc tuy cùng Chu quý nhân quan hệ bất hòa, nhưng đối với Thất hoàng tử thì ấn tượng rất tốt, thấy thế, trong lòng âm thầm vì Thất hoàng tử mà sốt ruột, lại cũng không thể nề hà.
Vương thái y là người của Chiêu Đức Đế nên ở trước mặt Chiêu Đức Đế, hắn tự nhiên sẽ không có bất luận cái gì giấu giếm.
Hắn vân vê lá bùa bình an kia nhìn thật kỹ, lại tiến đến mũi ngửi một hồi, sắc mặt nhanh chóng ngưng trọng mà nói với Chiêu Đức Đế:
- "Hoàng Thượng, trong lá bùa bình an này có chứa hợp hoan tán, hương vị hợp hoan tán này là đặc chế, dược tính rất nặng, so với những loại bình thường thì vị hợp hoan tán này lại càng bá đạo hơn.
Hoàng Thượng nếu là chưa từng đeo ở bên người thì còn tốt, nhưng nếu là Hoàng Thượng đã đeo ở bên người rồi thì hợp hoan tán này tất sẽ đối với Hoàng Thượng tạo thành ảnh hưởng cực lớn, thậm chí là sẽ bị thương đến thân thể người."
Vương thái y vừa nói xong, Chiêu Đức Đế liền phun ra một búng máu tươi.
Vương thái y cùng Bảo Lạc thấy thế, giật nảy mình.
Vương thái y nhanh chóng tiến lên đem một viên thuốc đưa vào trong miệng Chiêu Đức Đế, một lát sau, sắc mặt của Chiêu Đức Đế cuối cùng cũng không còn khó coi như vậy nữa.
Bảo Lạc sắc mặt nôn nóng, tiến đến bên người Chiêu Đức Đế, vì Chiêu Đức Đế vỗ lưng:
- "Phụ hoàng, ngài không có việc gì chứ? Ngài ngàn vạn lần đừng có lại tức giận nữa a!"
Chính là dưới tình huống như vậy, Chiêu Đức Đế sao lại có thể không tức giận cho được?
Nửa ngày sau, hắn mới cười lạnh nói:
- "Đây mới là hảo nhi tử của trẫm a, vì để cho mẫu phi của hắn được phục sủng, giúp đỡ mẫu phi hắn tới tính kế trẫm! Trẫm lúc trước là do mắt bị mù nên mới có thể đem một kẻ lòng lang dạ sói như vậy mà coi như bảo bối mà nâng niu hay sao?"
Sau một hồi bình tĩnh mà xem xét, Chiêu Đức Đế đối đãi với Thất hoàng tử thật sự là rất tốt.
Trừ bỏ thời còn trẻ Nhị hoàng tử được sủng ái ra thì Thất hoàng tử được Chiêu Đức Đế coi trọng nhất.
Bởi vì Thất hoàng tử thông tuệ hơn người, Chiêu Đức Đế thậm chí còn có tâm tư muốn phế Thái tử để lập Thất hoàng tử lên làm Thái tử thay thế.
Chiêu Đức Đế trước sau đều nghĩ không rõ vì cái gì mà người tính kế hắn cố tình lại là Thất hoàng tử? Cho dù những vị hoàng tử khác tính kế hắn thì hắn cũng sẽ không sinh khí như vậy.
- "Nếu Thất hoàng tử đã nhớ thương mẫu phi hắn như vậy, đơn giản là để hắn đi lãnh cung bồi mẫu phi của hắn đi!"
Chiêu Đức Đế nói một câu liền quyết định vận mệnh của Thất hoàng tử thất sủng.
Sau khi Bảo Lạc từ trong tẩm cung của Chiêu Đức Đế đi ra, Lam Thừa Vũ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài quan tâm mà đi lên hỏi:
- "Tình hình của Hoàng Thượng hiện giờ thế nào rồi? Mới vừa rồi ta nhìn thấy thái y đi vào, Hoàng Thượng ở bên trong tựa hồ như lại phát hỏa.."
Thái y rõ ràng đã dặn dò qua, hiện tại Chiêu Đức Đế cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, trăm triệu lần không thể lại phát hỏa thêm nữa.
Bởi vậy, Lam Thừa Vũ thập phần lo lắng bệnh tình của Chiêu Đức Đế sẽ bởi vậy mà chuyển biến xấu.
Tuy rằng Chiêu Đức Đế đối với Hứa hoàng hậu mà nói không phải là một trượng phu tốt, đối với đám người Thái tử mà nói cũng không phải là một người phụ thân tốt.
Nhưng hắn đối với Lam Thừa Vũ, đối với Lam gia quan tâm lại không phải là giả.
Lam Thừa Vũ trong lòng vẫn luôn đem Chiêu Đức Đế coi như một vị trưởng bối của hắn mà kính trọng.
Trước mắt, Chiêu Đức Đế bị bệnh, Lam Thừa Vũ tự nhiên sẽ quan tâm đến thân thể hắn.
Bảo Lạc nhíu lại mi nói:
- "Tình huống không tốt lắm, phụ hoàng nhận định là do Thất hoàng đệ giúp đỡ Chu quý nhân tính kế hắn, trước mắt vẫn còn đang ở đó nổi giận, cho dù ta có nói cái gì cũng không nghe vào, còn muốn đem Thất hoàng đệ cũng đưa đi lãnh cung bồi Chu quý nhân.."
- "Thất hoàng tử không giống như là loại người sẽ làm ra loại sự tình này, sự việc bên trong có thể hay không có chút hiểu lầm đi?"
Lam Thừa Vũ nhíu mày nói.
Lam Thừa Vũ cùng Thất hoàng tử không có giao tình gì, không đáng vì tình cảnh của Thất hoàng tử mà lo lắng.
Nhưng Chiêu Đức Đế trước mắt bởi vì Thất hoàng tử nên mới có thể tức giận như vậy.
Nếu sự việc lần này không phải do Thất hoàng tử làm, Lam Thừa Vũ tự nhiên cũng có hy vọng sẽ mau chóng tra ra một cách rõ ràng, nếu không, đối với bệnh tình của Chiêu Đức Đế liền bất lợi.
- "Ta cũng cảm thấy chuyện này không giống như là do Thất hoàng đệ sẽ làm.
Chu quý nhân là mẹ đẻ của Thất hoàng đệ, nàng nếu là muốn bất tri bất giác mà lợi dụng Thất hoàng đệ thì thật sự là quá dễ dàng.
Ta sẽ đem việc này báo cho mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu mau chóng điều tra rõ chân tướng."
Chỉ cần có thể chứng minh chuyện này đều là do Chu quý nhân làm, cùng Thất hoàng tử không có quan hệ, nghĩ đến tâm tình của Chiêu Đức Đế cũng có thể tốt hơn một chút.
Tời điểm Chiêu Đức Đế mới vừa rồi triệu kiến Vương thái y đi vào khám bệnh, liền cho bọn hạ nhân lui đi.
Lam Thừa Vũ nhìn nhìn, thấy xung quanh không có người liền duỗi tay đem bàn tay hơi lạnh của Bảo Lạc mà ủ ấm ở trong tay:
- "Chân tướng việc này tuy rằng quan trọng, nhưng ngươi cũng phải chú ý thật tốt đến thân thể của mình mới được, chớ có ưu tư quá độ.
Việc này liền giao cho Hoàng Hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ điều tra đi, bọn họ có thể giải quyết được."
Bảo Lạc chưa từng dự đoán được lá gan của Lam Thừa Vũ thế nhưng lại lớn như vậy, ngay tại trong cung nói động thủ liền động thủ, trong lòng nhất thời khẩn trương vô cùng, hạ giọng nói:
- "Ngươi điên rồi! Ngươi không sợ bị người khác nhìn thấy hay sao?"
Nàng tận lực tránh thoát khỏi cánh tay của hắn, rốt cuộc sức lực không bằng, liền không thể tránh thoát được móng vuốt của Lam Thừa Vũ, càng khẩn trương hơn:
- "Buông tay! Ngươi mau buông tay ta ra!"
Nói đến cũng lạ, rõ ràng là Lam Thừa Vũ không an phận, trước mắt là Lam Thừa Vũ đang nắm chặt lấy tay nàng, khiến nàng lại có loại ảo giác đang cùng Lam Thừa Vũ hẹn hò.
Trừ bỏ cảm giác khẩn trương ở bên ngoài, trong lòng phảng phất còn có chút cảm xúc khác lắng đọng lại.
- "Yên tâm đi, Hoàng Thượng ra lệnh cho bọn hạ nhân trong vòng nửa canh giờ không được trở về, trừ bỏ những người hầu hạ bên người Hoàng Thượng ở bên ngoài, trong này sẽ không có những người khác.
Vài tên thái giám hầu hạ kia trước mắt một tấc cũng sẽ không rời khỏi Hoàng Thượng nên sẽ không có người nào nhìn đến chúng ta."
Lam Thừa Vũ nghiêm trang mà nói.
- "Nếu là có người thấy được thì cũng không sao, ta liền trực tiếp nói cho Hoàng Thượng biết ta thích ngươi, cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta liền tốt.
Mới vừa rồi Hoàng Thượng không phải nói hắn muốn tự mình vì ngươi làm chủ hôn, nhìn ngươi xuất giá hay sao? Nếu việc này thành công thì cũng coi như là một cọc hỉ sự tốt.
Nếu như có hỉ sự này, không chừng bệnh của Hoàng Thượng liền tốt ngay."
- "..."
Nàng đang nghĩ Lam Thừa Vũ như thế nào đột nhiên lại phát bệnh thần kinh như vậy đâu, nguyên lai là bị Chiêu Đức Đế kích thích.
- "Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng có ngớ ngẩn mà làm ra loại chuyện này.
Nếu ngươi khiến phụ hoàng ta vì thế mà bị kích thích, không chừng phụ hoàng liền bệnh càng nghiêm trọng hơn nữa."
Thật vất vả nàng mới đuổi được Lam Thừa Vũ đi, một lúc sau nàng đến Phượng Nghi cung, Bảo Lạc mí mắt liền nhảy vài cái không ngừng, chỉ cảm giác như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.
Không bao lâu sau, cung nữ Bích Nghiêu bên người Bảo Lạc liền hoang mang rối loạn mà vọt tiến vào:
- "Công chúa, không xong rồi, Thái Hậu nương nương tra ra Thất hoàng tử tặng cho Hoàng thượng lá bùa bình an bị người khác ngầm động tay động chân, nàng đang hoài nghi là do Hoàng Hậu nương nương ở đó bỏ đá xuống giếng mà hãm hại Thất hoàng tử!"
- "Hoàng tổ mẫu động tác thật ra là mau a, phụ hoàng bên này vừa mới điều tra ra được chuyện lá bùa bình an, nàng bên kia liền lập tức biết được có người động qua tay chân."
Bảo Lạc cười lạnh một tiếng:
- "Phụ hoàng tin sao?"
Bích Nghiêu do dự một chút mới nói:
- "Hoàng Thượng tựa hồ không có hoàn toàn tin, nhưng là đã đối với Hoàng Hậu nương nương có điều hoài nghi.
Mặt khác, Thái tử điện hạ gần đây thay Hoàng Thượng giám quốc, Thái Hậu nương nương phái người đến trước mặt Hoàng Thượng nói không ít lời khen ngợi Thái tử điện hạ thực ưu tú, các triều thần đều phục những lời Thái tử điện hạ nói, Hoàng Thượng thoạt nhìn sắc mặt càng không tốt.."
Bảo Lạc nghe vậy, trong lòng phát lạnh.
Mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần người khác châm ngòi một chút, Chiêu Đức Đế liền sẽ hoài nghi ngay đến trên đầu Hứa hoàng hậu cùng Thái tử đầu tiên mà không đi quản xem phần hoài nghi này đến tột cùng là có đạo lý hay không.
Bởi vì Chiêu Đức Đế không thích Hứa hoàng hậu cùng Thái tử, cho nên liền có thể đương nhiên dùng ác ý lớn nhất mà suy đoán bọn họ.
Bảo Lạc đối với Chiêu Đức Đế đều không phải là hoàn toàn không có cảm tình, dù sao hắn cũng là phụ thân nàng, những năm gần đây đãi hắn đối với nàng cũng coi như là không tồi.
Nhưng Chiêu Đức Đế nhiều lần không kiêng nể gì mà thương tổn đến Hứa hoàng hậu cùng Thái tử, vô hình bên trong liền đem Bảo Lạc đẩy ra xa.
Thời điểm trước mắt cũng không phải so đo đến chuyện này.
Chiêu Đức Đế đổ bệnh, các ngưu quỷ thần xà đều lộ ra ngoài, ngay cả Thái hậu cũng không ngoại lệ.
Càng là loại thời điểm này liền càng không thể thả lỏng cảnh giác được, vừa lơ đãng liền sẽ bị người khác tính kế đi.
- "Hoàng tổ mẫu muốn đem việc này đẩy lên người mẫu hậu để chính mình ở giữa hưởng lợi.
Nàng có phải hay không đã quên, thời điểm phụ hoàng đi đến chiến trường ở Vân Nam, nàng ở trong cung còn làm qua không ít động tác nhỏ đâu."
Bảo Lạc nheo mắt lại:
- "Bản thân đuôi còn không có quét sạch sẽ đâu, liền nghĩ cách để hãm hại cái này, hãm hại cái kia, nàng sẽ không sợ lật thuyền trong mương sao?"
- "Chúng ta liền tới gặp Hoàng tổ mẫu một lần đi."
Cùng lúc đó, Thất hoàng tử bị oan uổng, vô tội cũng được thả ra khỏi lãnh cung đưa tới trước mặt Chiêu Đức Đế.
Chiêu Đức Đế vừa thấy đứa nhỏ này gầy đi không ít, bộ dáng ủ rũ, trong lòng liền nổi lên một trận đau lòng cùng áy náy.
Lúc trước, khi hắn trách oan tiểu thất càng là phẫn nộ, hiện giờ, trong lòng hắn, phần áy náy này cũng liền càng sâu thêm.
Chiêu Đức Đế gọi Thất hoàng tử đến trước mặt hắn, nói:
- "Tiểu thất yên tâm, trẫm nhất định sẽ không làm ngươi bị oan uổng như vậy đâu."
Ai ngờ, Thất hoàng tử nhìn Chiêu Đức Đế liếc mắt một cái, thế nhưng liền trực tiếp quỳ gối trước mặt Chiêu Đức Đế:
- "Phụ hoàng, nhi thần có một việc không nói với phụ hoàng, hiện giờ đặc biệt hướng phụ hoàng thỉnh tội..
Nhi thần từ Hoàng Gia Tự Miếu trở về cầu tới lá bùa bình an từng bị mẫu phi nhìn qua, nhi thần còn cho rằng mẫu phi cũng muốn vì phụ hoàng mà cầu phúc một phen, liền nghĩ chờ phụ hoàng hết giận rồi lại nói cho phụ hoàng biết, cũng làm tốt chuẩn bị để cầu tình cho mẫu phi.
Trước mắt sự tình lại diễn ra như vậy, nhi thần quả quyết không thể lại vì mẫu phi mà lại tiếp túc giấu giếm chuyện này được nữa.."
Chiêu Đức Đế nghe vậy, ngạc nhiên mà mở to mắt:
- "Ngươi nói cái gì, này hợp - hoan - tán việc, không phải hoàng hậu việc làm?"
Hắn vẫn luôn cho rằng Hứa hoàng hậu không vừa mắt với Chu quý nhân, liền ngay đến cả Thất hoàng tử cũng nhìn không thuận mắt cho nên mới ra tay hãm hại Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử lẳng lặng mà nhìn sắc mặt của Chiêu Đức Đế:
- "Nếu như hợp hoan tán chưa từng bị bại lộ, thì việc mẫu phi được phục sủng liền có hi vọng.
Nhưng nếu là bị bại lộ, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đã hạ hợp hoan tán cho người.
Việc tốn công vô ích như thế, Hoàng hậu vì sao phải đi làm đây?".
Danh Sách Chương: