- "Nhi thần không biết đến tột cùng là ai đến nói với phụ hoàng việc này là do Hoàng Hậu nương nương làm.
Bất quá nhi thần tin tưởng người nọ đối với phụ hoàng tất nhiên là sẽ không có chút thiện ý nào, còn thỉnh phụ hoàng vẫn nên cẩn thận."
Sau khi Thất hoàng tử nói ra một câu này càng làm cho Chiêu Đức Đế thêm khiếp sợ.
Chiêu Đức Đế nghe vậy, cẩn thận mà suy nghĩ lại tinh tường mọi thứ, rồi lại không thể không thừa nhận Thất hoàng tử nói đúng.
Việc này vô luận là có thành hay không thành công thì đối với Hứa hoàng hậu mà nói đều không có bất luận chỗ tốt gì.
Một khi đã như vậy, Hứa hoàng hậu hà tất gì phải mạo hiểm làm ra sự tình như vậy sự để người ta nắm được thóp, há lại phải đi hãm hại Thất hoàng tử hay sao?
Chiêu Đức Đế đối với Hứa hoàng hậu cùng Thái tử không tín nhiệm vốn đã ăn sâu bén rễ từ lâu, cho nên một khi bị người có lòng dẫn đường liền hoài nghi ngay tới trên người Hứa hoàng hậu cùng Thái tử mà chưa từng chú ý tới trong chuyện này có điểm gì đáng ngờ hay không.
May mà Thất hoàng tử gợi ý một phen làm hắn hoàn toàn bình tĩnh mà suy nghĩ cẩn thận lại.
Vẫn luôn biết Thất hoàng tử thông tuệ hơn người, nhưng theo cảm nhận của Chiêu Đức Đế, Thất hoàng tử vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
Nhưng hắn chưa từng dự đoán được Thất hoàng tử thế nhưng tâm tư lại có thể thông minh đến loại tình trạng này, còn có thể vì hắn mà phân tích sự tình.
- "Trẫm nhớ rõ ngươi và mẫu phi ngươi cùng hoàng hậu quan hệ cũng không tốt.
Chẳng lẽ ngươi không biết nếu là ngươi không nói ra lời này thì mẫu phi của ngươi sẽ có khả năng được thả ra ngoài, mà Hoàng hậu tất nhiên sẽ bị trẫm răn dạy?"
Ánh mắt Chiêu Đức Đế phức tạp mà nhìn Thất hoàng tử, lại thấy Thất hoàng tử gật gật đầu:
- "Nhi thần biết.
Chính là, nếu như nhi thần biết rõ sự việc lần này không phải do Hoàng Hậu nương nương làm, lại giả câm giả vờ điếc, không phải là đang dung túng cho những kẻ kia hãm hại phụ hoàng người hay sao?"
Thất hoàng tử cắn cắn môi dưới:
- "Nhi thần không biết việc này đến tột cùng có phải là do mẫu phi làm hay không, nhưng an nguy của phụ hoàng đối với nhi thần mà nói lại càng quan trọng hơn.
Sự việc cho tới hiện giờ nhi thần cũng chỉ có thể hy vọng mẫu phi chưa từng làm ra loại sự tình như vậy.
Nếu không..
Nếu thật là mẫu phi mượn tay nhi thần mà hãm hại phụ hoàng thì nhi thần làm sao mà chịu nổi?"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn rõ ràng có chút nghẹn ngào.
Chiêu Đức Đế trầm mặc một lát, cảm khái nói:
- "Ngươi là một hài tử ngoan a."
Thế nhưng chỉ đáng tiếc là mẫu thân của hắn lại là một người quá tàn nhẫn, độc ác không từ một chút thủ đoạn nào.
Đã từng Chiêu Đức Đế cảm thấy rất may mắn bởi Thất hoàng tử chính là nhi tử của hắn và phi tần mà hắn sủng ái nhất, hiện giờ chỉ còn dư lại là một tiếng thở dài.
Lúc này, Chiêu Đức Đế không tránh khỏi việc nhớ tới dưỡng mẫu của Thất hoàng tử - Thục phi.
Nếu là Thất hoàng tử chưa từng trở lại bên người mẹ đẻ này, mà vẫn luôn được nuôi dưỡng từ Thục phi không màng danh lợi thì có bao nhiêu tốt đẹp a.
Nói vậy, ở bên người Thục phi, Thất hoàng tử cũng không cần phải vất vả như vậy.
- "Ngươi lui xuống đi, vô luận chuyện này có kết quả như thế nào thì ngươi cũng đều không cần phải quản."
Nếu Chu quý nhân cùng việc này không thoát khỏi quan hệ, Thất hoàng tử tự nhiên liền thoát khỏi hiềm nghi, đỡ phải bị Chu quý nhân vì muốn thoát tội mà lại một lần thêm một lần lợi dụng Thất hoàng tử, cũng đỡ phải để Thất hoàng tử rơi vào thế khó xử.
Bởi vì sau khi nghe Thất hoàng tử nói xong, lúc này Chiêu Đức Đế đã hoàn toàn bình tĩnh xuống, hắn bắt đầu tinh tế mà tra xét lại những điểm đáng ngờ trong vụ án này.
Việc này nếu như cẩn thận tra một chút, Chu quý nhân trộm đem hợp hoan tán giấu vào trong quần áo mà mang theo vào trong lãnh cung tự nhiên liền không không thể.
Ngay lập tức, trong lòng Chiêu Đức Đế lại một lần nữa bị chọc giận:
- "Chu Minh Lam, trẫm có điểm nào thực có lỗi với ngươi, ngươi thế nhưng lại muốn hãm hại trẫm như vậy? Những năm gần đây, trẫm tuy chưa từng xác phong ngươi lên làm Hoàng hậu, nhưng ở trong lòng trẫm vẫn luôn coi ngươi là thê tử của trẫm.
Vì ngươi mà trẫm cho Chu gia vinh quang! Nhưng ngươi lại là như thế nào mà đối xử với trẫm, Chu gia đối xử với trẫm lại là như thế nào?"
- "Người Chu gia quả nhiên tất cả đều là một đám dưỡng không thân bạch nhãn lang!"
- "Người tới, truyền ý chỉ của trẫm, quý nhân Chu thị vì muốn phục sủng mà làm trái với cung quy, sử dụng cấm dược làm thương tổn long thể của trẫm, ban lụa trắng ba thước, lệnh này tức khắc thực hiện đưa nàng lên đường!"
Nghĩ tới Thái hậu nhận được tin tức linh thông, có ý đồ khơi mào phân tranh giữa Chu quý nhân cùng Hoàng hậu, muốn làm ngư ông đắc lợi cũng không thể tha được.
Hiện giờ, Ngũ hoàng tử tuổi tác cũng dần trưởng thành, nghĩ đến tâm tư của Thái hậu cũng thật là lớn!
- "Thái hậu kết giao với ngoại thần, tự mình làm chính.
Trẫm tuy rằng kính trọng Thái hậu, không đành lòng trách móc nặng nề, nhưng Thái hậu lần này lại làm trái với quy củ của tổ tông, trẫm cũng chỉ muốn thỉnh Thái hậu ở trong cung tự cấm túc."
- "Ngoài ra, những ngày gần đây trẫm nhận được báo mộng của Bát hoàng đệ cho trẫm, hắn mất sớm, hiện tại lại khóc lóc kể lể dưới gối hoang vắng, trẫm thật sự là không đành lòng.
Ngũ hoàng tử thông tuệ dục tú, theo ý chỉ của trẫm chọn một ngày lành tháng tốt, đem Ngũ hoàng tử làm con thừa tự dưới gối của Bát hoàng đệ."
- "Bát hoàng đệ ở dưới chín suối nếu là biết chính mình đã có người kế nghiệp rồi, nghĩ đến đây cũng sẽ thực sự vui mừng."
Bát hoàng đệ trong miệng Chiêu Đức Đế đúng là thân tử mất sớm của Thái hậu.
Từng đạo thánh chỉ xuống dưới đập vào đầu những người phía dưới đến hoa mắt chóng mặt.
Sau khi Thái hậu nhận được thánh chỉ, một ngụm máu suýt nữa phun ra:
- "Hoàng đế, ngươi lúc trước là như thế nào đáp ứng ai gia? Hiện giờ, ngươi liền muốn đổi ý hay sao? Ai gia liền biết, ngươi quả nhiên không phải là một người đáng tin cậy.
Ngươi cùng phụ hoàng đáng chết kia của ngươi đều giống nhau, đều là những kẻ tâm tính lương bạc, qua cầu rút ván!"
Ngũ hoàng tử nghe xong tin tức này hiển nhiên cũng bị dọa ngốc, vội vã mà chạy tới tìm Thái hậu thương lượng đối sách:
- "Hoàng tổ mẫu, vì sao phụ hoàng đột nhiên lại muốn đem tôn nhi qua làm con thừa tự kế thừa bát hoàng thúc? Tôn nhi là nhi tử của phụ hoàng, vì cái gì mà phải đi làm nhi tử cho người khác? Hoàng tổ mẫu, ngài mau giúp tôn nhi nghĩ biện pháp làm phụ hoàng không cần đem tôn nhi đẩy ra ngoài đi."
Ngũ hoàng tử đã sớm biết Chiêu Đức Đế không thích mình.
Tuy rằng không rõ trong đó có nguyên do gì, nhưng hắn vẫn luôn thực thức thời chưa từng chạy tới trước mặt Chiêu Đức Đế cầu xin sự sủng ái, để tránh cho Chiêu Đức Đế ngại.
Nào biết, dù cho hắn có làm như thế nào đi chăng nữa thì Chiêu Đức Đế vẫn như cũ chán ghét hắn.
Hiện giờ ngay cả cùng hắn duy trì tình phụ tử trên danh phận cũng không muốn.
Thái hậu xưa nay luôn sủng ái Ngũ hoàng tử, trước kia Ngũ hoàng tử có gặp qua cửa ải khó khăn gì đều là do có Thái hậu giúp đỡ vượt qua, lần này nghĩ đến cũng sẽ không ngoại lệ.
- "Ngươi liền như vậy mà ghét bỏ bát hoàng thúc ngươi?" Thái hậu lạnh lùng hỏi.
Thấy Thái hậu sắc mặt không tốt, Ngũ hoàng tử lúc này mới nhớ đến bát hoàng thúc của hắn chính là thân tử của Thái hậu, tức khắc trong đầu liền xảy ra một trận đấu tranh lớn, liền vội vàng giải thích nói:
- "Tôn nhi không phải là ghét bỏ bát hoàng thúc, chỉ là, tôn nhi rốt cuộc cũng là là hài tử của phụ hoàng, há có đạo lý lại nhận người khác làm phụ thân? Hiện giờ tôn nhi vẫn còn là hoàng tử mà phụ hoàng liền ghét bỏ tôn nhi như vậy, nếu hiện tại tôn nhi bị đưa ra bên ngoài, chỉ sợ càng không có người sẽ đem tôn nhi nhớ thương a."
Ngũ hoàng tử thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt Thái hậu liếc mắt một cái, thấy trên mặt Thái hậu hỉ nộ không rõ, trong lòng càng thêm không thể bình tĩnh.
Thái hậu sẽ thật sự là muốn cho hắn làm con thừa tự kế nghiệp của Bát hoàng thúc chứ?
Hắn cần phải nghĩ ra biện pháp khiến Thái hậu đánh mất cái chủ ý này.
- "Hoàng tổ mẫu còn ở bên trong hậu cung, nếu là tôn nhi bị đẩy đi ra ngoài, ngày sau muốn tới thỉnh an cùng hiếu thuận với Hoàng tổ mẫu chỉ sợ là cũng sẽ không giống như bây giờ nữa a."
- "Nói đi nói lại thì so với việc để ngươi làm nhi tử của Bát hoàng thúc thì ngươi càng nguyện ý muốn làm nhi tử của hoàng đế phải không?"
Thái hậu lạnh lùng nói:
- "Ngươi mau quỳ xuống cho ai gia."
Ngũ hoàng tử xưa nay vẫn luôn nghe lời Thái hậu, tuy không biết vì sao Thái hậu sẽ sinh khí như thế, nhưng hắn vẫn là theo bản năng mà nghe theo lời Thái hậu nói, quỳ gối trên mặt đất.
Thái hậu cũng không thèm nhìn tới Ngũ hoàng tử, liếc mắt một cái, nói:
"Có một số chuyện ai gia vốn không nghĩ muốn nói cho ngươi, bất quá hiện tại xem ra ai gia không thể không nói cho ngươi biết.".
Danh Sách Chương: