Mục lục
Trưởng Công Chúa Ốm Yếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này, phía sau Chiêu Đức Đế đột nhiên có một đôi bàn tay mềm mại duỗi lại đây bắt được tay áo Chiêu Đức Đế quơ quơ:
- "Phụ hoàng."
Chiêu Đức Đế nghe thấy thanh âm nhẹ gọi, thần sắc trên mặt hòa hoãn lại không ít.
- "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
Bảo Lạc vừa mới muốn hành lễ đã bị Chiêu Đức Đế cấp nâng dậy nói:
- "Ở trước mặt trẫm, ngươi cần gì phải đa lễ như vậy? Mau đứng lên đi, ngươi có phần hiếu tâm là được."
Dừng một chút, Chiêu Đức Đế lại nói:
- "Bảo Lạc, ngươi thân thể yếu đuối không nên tới nơi này, vẫn là mau trở về đi thôi."
Chu quý phi cũng khuyên nhủ:
- "Biết công chúa ngày thường thích tìm Hoàng Thượng chơi đùa, chỉ là hiện giờ Hoàng Thượng đang ở đây làm chính sự, một chốc nữa sợ là không rảnh để lo cho công chúa, công chúa vẫn là nên tạm thời đi về trước đi.

Nếu không, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ phân tâm khi phải quan tâm công chúa, đến lúc đó lại trì hoãn chính sự liền không tốt chút nào.

Hoàng Thượng nhanh chóng sớm xử lý xong chuyện này cũng có thể sớm một chút đi tìm công chúa, công chúa nói có phải hay không?"
Ngôn ngữ uyển chuyển nghiễm nhiên đem Bảo Lạc trở thành một tiểu oa nhi không hiểu chuyện.
- "Làm phiền Quý Phi nương nương vì ta mà nhọc lòng.

Quý Phi nương nương hiện giờ vừa phải chiếu cố nhị hoàng huynh, vừa muốn chiếu cố Thất hoàng đệ, lại còn muốn quan tâm tới ta, thật đúng là không dễ dàng." Bảo Lạc cười cười nói:
- "Bất quá, ta có phụ hoàng cùng mẫu hậu quan tâm là được rồi, Quý Phi nương nương có thể yên tâm."
Tin tức Vinh phi qua đời được truyền đi, Thất hoàng tử liền ngã bệnh.

Chu quý phi thấy Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ, không thể không có người chiếu cố liền trực tiếp đem Thất hoàng tử trở về trong cung của nàng mà chăm sóc.

Nàng vốn là mẹ đẻ của Thất hoàng tử, có người tuy cảm thấy nàng làm như vậy là không thỏa đáng, nhưng cũng không ai nói cái gì.
Chỉ là, nghiêm túc mà nói, lúc ấy người hạ lệnh đem Thất hoàng tử ôm đến Vinh An cung cho Vinh phi nuôi dưỡng chính là Chiêu Đức Đế, không có ý chỉ của Chiêu Đức Đế ý chỉ, Chu quý phi liền trực tiếp đem người trở về là tự chủ trương không xin phép.
- "Phụ hoàng hiện giờ gặp vấn đề khó giải quyết, ta tự nhiên là không thể tránh ở một bên, ta muốn lưu lại chỗ này vì phụ hoàng phân ưu."

Chiêu Đức Đế nghe được lời này, liền hứng thú:
- "Nga? Ngươi tính toán như thế nào vì trẫm phân ưu đây?"
Chiêu Đức Đế biết Bảo Lạc thông minh tài trí cũng không ít hơn Thất hoàng tử, chỉ là nàng thân thể yếu đuối, lại là một vị công chúa, thường ngày phải lo dưỡng bệnh không giống Thất hoàng tử như vậy, Tiểu Niên kỷ nhìn liền có vài phần trầm ổn cùng thận trọng.
Đối với Bảo Lạc sẽ xử lý chuyện này như thế nào, Chiêu Đức Đế cũng rất là tò mò.
- "Hoàng Thượng, đây dù sao cũng là một sự kiện trọng đại, trực tiếp giao cho công chúa tới luyện tập, sợ là không thỏa đáng."
Điền quý nhân ở một bên mở miệng.
Điền quý nhân cùng Thụy Tiểu Nghi cùng tiến cung nhưng địa vị khác nhau, nàng so không được với mỹ mạo của Thụy Tiểu Nghi, vẫn luôn bị Thụy Tiểu Nghi chèn ép tới gắt gao.

Hiện giờ, Điền quý nhân sớm đã thông qua một vị biểu tỷ bà con xa là Lý vinh hoa giúp đỡ ở cùng một con thuyền với Chu quý phi.
Nếu không có Lý vinh hoa ở đó chiếu cố, Điền quý nhân phân vị thấp như vậy, lại không được tính là vị phi tần được sủng ái, căn bản không thể được vào mắt của Chu quý phi.
Khó có thể bắt được một cơ hội tốt như vậy, Điền quý nhân tự nhiên muốn biểu hiện tốt một chút đã có thể đem lần đối đầu này với Thụy Tiểu Nghi mà dẫm xuống, lại có thể mượn cơ hội được Chu quý phi để mắt, cớ hội tốt như vậy sao mà không làm?
- "Hoàng Thượng, Điền quý nhân nói không sai.

Vinh phi nương nương chết không rõ nguyên nhân, Thất hoàng tử hiện giờ chính là muốn biết được ai là người hại Vinh phi nương nương..

Nếu là Thất hoàng tử biết ngài đem vụ án tử này giao cho công chúa tới luyện tập, sợ là hắn sẽ rất thương tâm.."
Lý vinh hoa trong lòng biết Chu quý phi không muốn Bảo Lạc tham gia việc này, liền ở một bên vì Điền quý nhân mà hát đệm thêm vào.
- "Bổn cung cùng phụ hoàng nói chuyện, há đến lượt các ngươi xen mồm vào? Phụ hoàng gặp vấn đề khó khăn, bổn cung là nhi nữ của người, tự nhiên phải vì phụ hoàng mà phân ưu.

Tới trong miệng của các ngươi như thế nào liền biến thành ta đối với Vinh phi nương nương bất kính, đối với Thất hoàng đệ chậm trễ? Chẳng lẽ là có người sợ bổn cung tra ra được chút gì liền muốn ta rời đi?"
Bảo Lạc nhẹ nhàng quét mắt qua Lý vinh hoa cùng Điền quý nhân liếc mắt một cái, cuối cùng, ánh mắt kia liền dừng ở trên người Chu quý phi tràn đầy lực uy hiếp, không chút nào ngây thơ ở trước mặt Chiêu Đức Đế.
- "Mẫu hậu, ngài cũng nên quản thật tốt các phi tần hậu cung này.

Nhi thần ngày thường ra vào cung, chưa từng thấy có gia đình giàu có nhà ai thời điểm chủ tử đang nghị sự, thiếp thất có thể tùy ý xen mồm vào.

Nội viện của thần tử còn như thế, phụ hoàng là chủ của thiên hạ, hậu cung liền càng nên như thế.


Nếu không ngày sau truyền ra ngoài chẳng phải là ném hết mặt mũi của phụ hoàng hay sao?"
- "Ngươi nói rất đúng."
Hứa hoàng hậu liếc liếc mắt một cái tới các phi tần:
- "Đều nghe được chứ? Nếu lại có kẻ nào dám lắm miệng, bổn cung liền đành phải đem các ngươi coi vào tội thiếp thất không an phận liền dựa theo cung quy mà xử trí!"
Bảo Lạc tuy còn nhỏ tuổi, nhưng một phen lời nói của nàng vừa rồi, ở đây không người nào dám khinh thường nàng.

Điều này cũng khiến cho nàng kế tiếp hỏi chuyện cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
- "Phụ hoàng, nhi thần nghĩ nếu tên thái giám này cùng cung nữ bên người Thụy Tiểu Nghi đều nói là Thụy Tiểu Nghi đẩy Vinh phi nương nương xuống ao, chúng ta liền đưa bọn họ hai người tách ra tới thẩm thẩm, cũng liền biết bọn họ đến tột cùng có nói dối hay không, ngài thấy có được không?"
Chiêu Đức Đế thấy Bảo Lạc ý nghĩ rõ ràng, xử sự đâu vào đấy, rất là vui mừng.

Hứa hoàng hậu cũng không phải là một người thông minh, cũng không biết như thế nào liền có thể đem Bảo Lạc giáo dục tốt đến như vậy.
Nếu là Hứa hoàng hậu đã có Bảo Lạc thông minh tài trí như vậy ở bên cạnh giúp đỡ, hắn đại khái cũng không cần vì hậu cung mà phiền lòng.
Bảo Lạc cũng dần dần trưởng thành, có lẽ ngày sau có thể cho Bảo Lạc hiệp trợ Hứa hoàng hậu quản lý lục cung, Chiêu Đức Đế nghĩ.
- "Liền dựa theo ý tứ của Bảo Lạc làm đi."
Bảo Lạc thấy đã được Chiêu Đức Đế cho phép, liền gật gật đầu, cũng không nhiều lời vô nghĩa:
- "Chúng ta trước tới thẩm thẩm tên thái giám này đi."
Nàng một lời vừa nói ra, cung nữ bên người của Thụy Tiểu Nghi liền lập tức bị thị vệ của Chiêu Đức Đế kéo đi xuống.
Chu quý phi thấy thế, lặng lẽ nắm chặt chuỗi Phật châu trong tay áo, đây cũng là thói quen của nàng dường thành khi lễ Phật ba năm thời gian bị cấm túc.

Chỉ cần vuốt Phật châu, nàng liền có thể tĩnh tâm một chút.
- "Ngươi nếu nhìn thấy Vinh phi nương nương cùng Thụy Tiểu Nghi đã xảy ra xung đột như vậy, ngươi hẳn là cũng thấy được các nàng là ở nơi nào phát sinh xung đột đi?"
Bảo Lạc nhìn về phía tên thái giám kia.
- "Hồi bẩm công chúa, lúc ấy Vinh phi nương nương cùng Thụy Tiểu Nghi ở đình hóng gió ạ."
- "Ngươi xác định?"

Vô cùng đơn giản ba chữ cũng làm tên kia thái giám trong lòng dâng lên một chút dự cảm không tốt.

Tên thái giám kia cảm thấy Bảo Lạc sẽ bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của hắn.

Nhưng mà, Chiêu Đức Đế đều đã chính miệng để Bảo Lạc tự mình tới thẩm tra xử lí vụ án này, hắn nếu là không trả lời, lại càng chứng tỏ hắn đang chột dạ.
Không chừng Bảo Lạc chính là đang lừa hắn, có lẽ, nàng căn bản manh mối gì cũng tìm không thấy.
Tên thái giám kia cắn răng một cái nói:
- "Nô tài xác định.

Nô tài chính là nhìn thấy Vinh phi nương nương cùng Thụy Tiểu Nghi đứng ở đình hóng gió đã xảy ra tranh chấp..

Có lẽ, Vinh phi nương nương cũng là ở nơi đó bị đẩy xuống nước."
- "Vinh phi nương nương nếu như gặp chuyện bất trắc, vậy những cung nữ, thái giám bên người đi theo Vinh phi nương nương đâu hết rồi? Có ở đó không?"
- "Hôm đó bên người của Vinh phi nương nương chỉ dẫn theo một cung nữ tên là Mạt Hương.

Sau khi Vinh phi nương nương rơi xuống nước, Mạt Hương một lòng cứu chủ liền nhảy xuống nước theo, nhưng không được liền mất mạng."
- "Nga.

Như thế thì lại rất kỳ quặc quái gở nha, cung nữ Mạt Hương kia biết rõ chính mình sẽ không cứu được chủ tử, ở bên Thanh Trì chung quanh cũng có người đi lại, nàng như thế nào lại không hướng các ngươi kêu cứu, ngược lại chính mình đi theo nhảy xuống cứu?"
- "Nghĩ đến cung nữ Mạt Hương kia cũng là sốt ruột cứu chủ tử nên nhất thời tình thế cấp bách nên mới.."
- "Ngươi nếu thấy được Thụy Tiểu Nghi cùng Vinh phi nương nương phát sinh xung đột, ở thời điểm thấy Vinh phi nương nương rơi xuống vì sao ngươi lại không thể phát hiện trước tiên?"
- "Nô tài nghĩ các vị các nương nương cũng chỉ tranh cãi với nhau vài câu thôi, bình thường cũng là như vậy không có chuyện gì xảy ra, nô tài nhưng là chưa từng dự đoán được sự tình thế nhưng lại nghiêm trọng như vậy.."
Tên kia thái giám trên trán chảy mồ hôi:
- "Lúc Vinh phi nương nương rơi xuống, lại vừa đúng lúc nô tài bởi vì quá mót, liền tìm một người khác tới thay thế cho nô tài canh chừng trong chốc lát.

Người nọ cũng không biết nô tài đã tuần tra tới khu vực nào rồi, liền bắt đầu tuần tra lại từ đầu nên không biết chuyện này."
- "Ngươi lại để cho người khác trực thay cho ngươi mà ngươi lại không biết phương hướng nào?"
Thái giám lóng ngóng khoát tay chỉ:
- "Ước chừng là phương hướng kia, nô tài lúc ấy chính là quá vội vã nên cũng không quá chú ý."
Thái giám kia nguyên tưởng rằng Bảo Lạc sẽ đem gọi người thay ca cho hắn lên đây dò hỏi một phen, ai ngờ, Bảo Lạc thoạt nhìn hoàn toàn không có quyết định này.
Bảo Lạc chỉ yên lặng nhìn tên thái giám trước mắt, nửa ngày sau mới nói:

- "Ngươi nói dối.

Ngươi căn bản là không có đi giải quyết như lời ngươi nói với tên thái giám thay ngươi trực, khi đó, ngươi chính là vội vàng đem Mạt Hương đẩy xuống nước."
- "Mạt Hương căn bản là không phải chính bản thân mình nhảy xuống nước để cứu chủ tử chết chìm, nàng là bị người ta dùng cục đá nện ở trên đầu hại chết!"
- "Mà Vinh phi cũng căn bản chính là bị ngươi cùng đồng bọn của ngươi liên thủ đẩy xuống! Chính là bởi vì Mạt Hương chính mắt chứng kiến hành vi phạm tội của các ngươi cho nên các ngươi mới muốn sát nàng diệt khẩu."
Bảo Lạc chuyển hướng Chiêu Đức Đế, đối với Chiêu Đức Đế giải thích nói:
- "Phụ hoàng, nhi thần những năm gần đây có nuôi dưỡng một con chó, con chó này khứu giác thập phần mẫn cảm, nhi thần ở phía trước, cố ý sai người đi cầm một kiện y phục của Vinh phi nương nương cùng Mạt Hương ngày gần đây thường xuyên mặc mang tới cho nó ngửi.

Mới vừa rồi, khi đến gần nơi này, nó liền dừng lại đảo quanh ở đây."
Bảo Lạc chỉ tay ở phía xa, lúc này mọi người mới phát hiện bên kia bờ đích xác là có một con tiểu cẩu.

Tiểu cẩu hình dáng cũng không lớn, thả ở chỗ địa phương kia tương đối nhỏ bé, bị một bụi cỏ che mất.

Nếu không phải Bảo Lạc nói, chỉ sợ bọn họ còn sẽ không phát hiện nơi đó có một con tiểu cẩu đâu.
- "Đi chỗ đó nhìn xem." Chiêu Đức Đế xanh mặt phân phó nói.
Chiêu Đức Đế đương nhiên là không muốn đi đường vòng, vì thế, bọn thị vệ tự giác tiến lên, bằng tốc độ nhanh nhất đẩy bụi cỏ ra để cho đoàn người Chiêu Đức Đế đi qua.
Tới phía dưới, mọi người mới phát hiện bờ bên cạnh ao kia là bùn đất mềm, trên mặt đất còn có bốn cái dấu chân ngang dọc đan xen.

Hai cái dấu chân rất lớn, nhìn ra được là dấu chân của nam nhân, hai cái dấu chân còn lại tương đối nhỏ xinh là chân nữ nhân.

Trong đó mọi người phát hiện chỉ có hai cái dấu chân lớn đi tới bên cạnh ao là quay về, còn hai cái dấu chân nhỏ xinh kia lại không trở về.
- "Gâu gâu!" Tiểu cẩu nhìn chung quanh đột nhiên thấy có nhiều người tới như vậy, lập tức dựng hết cả người lông lên, làm ra tư thế đề phòng.
Bảo Lạc đối với tiểu cẩu vỗ vỗ tay:
- "Thật Lâu, lại đây."
Bảo Lạc nghĩ hiện giờ là thời buổi rối loạn, vì để an tâm, nàng liền cố ý đem Thật Lâu dùng khứu giác nhanh nhạy của nó nhanh chóng tìm ra manh mối, không nghĩ tới thế nhưng thật sự là có công dụng.
Tiểu cẩu Thật Lâu thấy chủ nhân gọi mình liền thu hồi tư thế đề phòng, phe phẩy cái đuôi nhỏ nhỏ nhào về hướng Bảo Lạc.
Khi tiểu cẩu Thật lâu rời đi, mọi người liền phát hiện thân mình nó che lại một cục đá.
Hạ nhân bên người Chiêu Đức Đế phản ứng nhanh nhất, liền lập tức tiến lên tra xét một phen:
- "Hoàng Thượng, trên tảng đá kia mang theo vết máu.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK