Mục lục
Trưởng Công Chúa Ốm Yếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trải qua chuyện của Vinh phi ngã xuống hồ chết đuối, Bảo Lạc có một loại cảm giác mỏi mệt.

Hôm nay là Vinh phi, ngày mai vận rủi sẽ rơi xuống trên đầu ai đây? Những chuyện hãi hùng khiếp vía như vậy khi nào mới có thể hoàn toàn kết thúc đây?
Lam Thừa Vũ biết được việc này sau, dặn dò Bảo Lạc:
- "Ngày sau ở trong cung hành tẩu, vạn lần không thể đi một mình, bên người nhất định phải có mấy người đáng tin cậy đi theo bên người mới được, nhớ lấy nhớ lấy."
Sau đó lại an ủi Bảo Lạc:
- "Bất quá, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.

Sự việc của Vinh phi chỉ xảy ra một lần, sẽ không có lần sau.

Sau sự việc lần này, trong cung tất nhiên sẽ tăng mạnh đề phòng, nếu có người muốn dùng biện pháp tương tự như vậy tới hại người liền không dễ dàng như vậy."
Bảo Lạc trừng hắn một cái:
- "Cho nên ngươi rốt cuộc là muốn làm khiến cho ta khẩn trương hay vẫn là không nghĩ để ta khẩn trương hả?"
- "Ta hy vọng ngươi có thể học được cách bảo hộ chính mình, rốt cuộc là ta sắp tới liền phải đi ra chiến trường, lúc đó liền không thể che chở cho ngươi được, ngươi ở lại như đây thực làm người khác lo lắng.." Lam Thừa Vũ nghiêm túc nói:
- "Nhưng ta không nghĩ ngươi sẽ sợ hãi, nếu sợ thì đến một giấc ngủ an ổn cũng đều không có đi."
Hắn nhẹ nhàng mà nói:
- "Nếu là ta lúc nào cũng có thể bảo hộ ở bên cạnh ngươi thì tốt rồi, như vậy, ta liền không cần lại phải lo lắng tới an nguy của ngươi, ngươi cũng không cần lại sợ hãi."
Bảo Lạc nghe nói lời này, giật mình.


Nàng phát hiện, gần đây nàng ở trước mặt Lam Thừa Vũ ngây người số lần càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều thời điểm Lam Thừa Vũ nói ra đều làm nàng không biết nên phải tiếp lời như thế nào mới tốt.
Lam Thừa Vũ đợi hồi lâu cũng không thấy Bảo Lạc hồi phục, cứ cho rằng Bảo Lạc sẽ không hồi phục lại tinh thần, lại nghe Bảo Lạc nói:
- "Ngươi nói rất đúng, dường như chỉ cần có ngươi ở đây thì vấn đề gì đều cũng có thể được giải quyết thật nhanh mà."
- "Ta ở đây, ngươi chẳng lẽ sẽ không cảm thấy càng an tâm hơn sao? Ngươi xem, ngươi rất nhiều lần xảy ra chuyện, cuối cùng đều hóa bình an đều là dựa vào ta a."
Bảo Lạc mày nhíu lại:
- "Ngươi đây là muốn nhắc nhở ta hẳn là phải báo đáp ngươi?"
- "..

Tự nhiên không phải."
Nguyên bản đề tài có chút ái muội lại bị bẻ cong đến nước này, Lam Thừa Vũ trong lòng cũng cảm thấy thập phần bất đắc dĩ.

Chỉ phải kiềm chế nôn nóng trong lòng, quyết định lần sau sẽ dò xét thử.
Bởi vì Lam Thừa Vũ đã tới độ tuổi có thể đính hôn rồi, hơn nữa hắn lập tức liền phải lên chiến trường, Lam phu nhân gần đây thập phần không bỏ xuống được hắn, một lòng muốn vì hắn trước khi rời đi nhất định phải giúp hắn định ra một cọc hôn sự.
Lam gia dòng dõi cao, gia phong tốt lại cực kỳ đơn giản, hơn nữa Lam Thừa Vũ dáng vẻ bản thân đường đường là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ở trong các con cháu quý tộc tự nhiên là được hoan nghênh nhất.
Nhưng nhìn các quý phụ nhân mang theo các nhóm tiểu thư khuê các ra vào Lam gia, Lam Thừa Vũ trong lòng lại không có chút nào dao động, thậm chí ẩn ẩn có chút phiền chán cùng bài xích.

Hắn tuy rằng còn không biết chính mình đến tột cùng là muốn tìm một người thê tử như thế nào.


Nhưng bản năng cho hắn biết, thê tử mà hắn muốn tuyệt đối không phải giống các khuê tú ra vào Lam gia này.
Các cô nương đó tuy đều là những người xinh đẹp cùng tài hoa, nhưng Lam Thừa Vũ nhìn các nàng lại luôn không tự chủ được mà đem các nàng ra so sánh cùng Bảo Lạc, không phải ngại các nàng dáng vẻ quá kệch cỡm, chính là ngại các nàng quá yêu kiều, hoặc là căn bản các nàng không thú vị..

Tổng kết lại là các nàng một cái cũng không có thuận mắt bằng Bảo Lạc.
Lam Thừa Vũ phản ứng đối với những đối tương xem mắt phản cảm quá mức rõ ràng, cho dù là An Quốc Công có là người thô đến mấy cũng đều có thể nhận ra.
Vì thế, sau khi nghe An Quốc Công phu nhân oán giận Lam Thừa Vũ không phối hợp, An Quốc Công liền tự mình tìm đến nói chuyện cùng Lam Thừa Vũ tâm sự.
- "Thừa Vũ, ngươi nói thật cho vi phụ biết, ngươi có phải hay không đã có người trong lòng rồi?"
Lam Thừa Vũ kinh ngạc nhảy dựng:
- "Phụ thân, ngài vì sao sẽ có loại suy nghĩ này?"
- "Nếu không có như thế, ngươi vì sao đối với những cô nương mà mẫu thân ngươi chọn lựa đều kháng cự như vậy? Phải biết rằng mẫu thân ngươi vì ngươi mà tìm kiếm thê tử tương lai, tham khảo các cô nương kia cũng không chỉ là dung mạo cùng gia thế mà cũng suy xét xem người mà ngươi yêu thích là ai..

Những cô nương đó ta tuy chưa được tận mắt gặp qua, nhưng lại nghe người ta nói qua đều là những hài tử tốt.

Nếu là những cô nương đó một người cũng không thể đủ làm ngươi vừa lòng, chỉ có thể chứng minh ngươi có người trong lòng."
Nghe ba chữ này, Lam Thừa Vũ tim đập lỡ một nhịp.
Hắn có người trong lòng sao?
Giờ này khắc này, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện ra bóng dáng của Bảo Lạc.

Hắn phát hiện, hắn thế nhưng không có cách nào phản bác lời nói của An Quốc Công.


Nếu An Quốc Công tận lực dò hỏi đến cùng người trong lòng hắn rốt cuộc là ai, hắn có thể hay không kìm nén không được mà nói ra?
Lam Thừa Vũ trong lòng thập phần rối rắm.
Hắn mới vừa xác định được tâm ý chính mình, đúng là nhất thời có chút thấp thỏm, cố tình hắn biết rõ, vô luận là An Quốc Công hay vẫn là An Quốc Công phu nhân đều tuyệt đối sẽ không tán thành hắn.

Cho nên, hắn giờ phút này cũng không cảm thấy ngọt ngào mà cảm thấy bị dày vò một phen.
Quan trọng nhất chính là, Lam Thừa Vũ còn không có xác định được Bảo Lạc đến tột cùng có cái tâm tư giống hắn hay không.

Nha đầu kia xưa nay là một quỷ linh tinh, đem tâm tư của mình che giấu so với người khác đều thâm sâu hơn.

Chẳng sợ là nàng thật sự đối với bản thân hắn có chút tâm tư, chỉ sợ cũng sẽ không có biểu hiện ra ngoài đi?
Lam Thừa Vũ miên man suy nghĩ.
Làm phụ thân của Lam Thừa Vũ, An Quốc Công lại sao lại không phát hiện thấy nhi tử nhà mình đang thất thần?
Cũng may, An Quốc Công làm người không câu nệ tiểu tiết, cũng không có dò hỏi tới cùng, chỉ cho rằng Lam Thừa Vũ là bị hắn nói trúng tâm tư mới có thể biểu hiện như thế.
An Quốc Công vỗ vỗ vai Lam Thừa Vũ:
- "Ta cùng với mẫu thân ngươi tuy muốn vì ngươi mà tuyển chọn một cô nương tốt, nhưng chung quy vẫn là muốn chính ngươi thích, rốt cuộc đó cũng là người cùng ngươi trải qua cả một đời.

Cô nương kia..

Ngươi nếu là nhận định nàng, ngày khác để cho mẫu thân ngươi đến đưa thiếp mời thỉnh nàng tới cửa làm khách đi."
Nói tới đây, An Quốc Công thật sâu mà nhìn Lam Thừa Vũ liếc mắt một cái, ý vị thâm trường nói:
- "Chỉ cần là cô nương thân gia trong sạch, cho dù là xuất thân có hơi thấp một chút cũng không sao.


Mẫu thân ngươi nếu là không đồng ý, nàng nơi đó đều có vi phụ đi nói cho."
An Quốc Công thế nhưng cho rằng Lam Thừa Vũ coi trọng cô nương xuất thân thấp hèn, sợ trong nhà không đồng ý nên mới giấu giếm không nói.
Lam Thừa Vũ nghe vậy, trong lòng không khỏi âm thầm cười khổ.
Nếu thật chỉ là đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Đừng nhìn An Quốc Công trước mắt khai sáng như vậy, một khi đã biết người trong lòng hắn duyệt rốt cuộc đến tột cùng là ai, chẳng sợ không nghĩ các phương pháp làm hắn đánh mất tâm tư đó đi, chỉ sợ cũng tuyệt đối cũng sẽ không đồng tình với hắn.
- "Phụ thân yên tâm..

Đợi thời cơ chín mùi, nhi tử sẽ tự nói cho phụ thân cùng mẫu thân người trong lòng nhi tử đến tột cùng là ai.

Những ngày gần đây mẫu thân nếu là còn muốn vì nhi tử mà chọn xem cô nương nào tốt thì làm phiền phụ thân vì nhi tử mà phân ưu a."
An Quốc Công sang sảng cười, đồng ý việc này:
- "Được a, vi phụ chờ ngươi một ngày kia mang con dâu trở về!"
Nghe được lời này, Lam Thừa Vũ đỏ mặt lên, trong lòng nghĩ, bát tự còn chưa có trao đâu, hiện tại liền nói cái gì con dâu..

Thật sự là quá sớm.
Bất quá, nghĩ đến một ngày kia Bảo Lạc có khả năng sẽ trở thành thê tử của chính mình, Lam Thừa Vũ thế nhưng cảm thấy toàn thân không một chỗ không thoải mái, hắn đại khái chính là thật sự rơi vào lưới tình đi.
Mặc kệ nói như thế nào, trước hết vẫn phải nghĩ biện pháp thăm dò tâm tư Bảo Lạc đi.
Lam Thừa Vũ sắp phải rời khỏi kinh thành, chuyến này vừa đi, chậm thì mấy tháng, nhiều thì mấy năm không thể trở về.

Nếu là trong thời gian đó tính tình Bảo Lạc sơ khai liền thích người nào đó, hoặc là Chiêu Đức Đế trước một bước vì nàng mà chỉ hôn, Lam Thừa Vũ thật sự chỉ muốn khóc chết.
* * * Vì thế, liền có một màn trước mắt này, đáng tiếc chính là Lam Thừa Vũ lần đầu tiên thử, hiển nhiên không thế nào thành công.
Cố tình hắn lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, liền có chút bó tay bó chân, không biết làm thế nào mới tốt..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK