Vừa dứt lời, Lam Sơ Nghiên liền đẩy cửa thư phòng ra.
Động tác của nàng thật sự là quá nhanh, Lam Thừa Vũ thậm chí còn không kịp ngăn cản.
- "Ngươi quả nhiên là đang..
Khi dễ Bảo Lạc..
Đi?"
Lam Sơ Nghiên vừa mới bước vào cửa liền phát hiện ca ca nàng ở trong thư phòng, bầu không khí có chút không thích hợp cho lắm.
Chỉ thấy Lam Thừa Vũ đem Bảo Lạc kéo vào trong một góc của thư phòng, nhìn tư thế kia như là muốn đem Bảo Lạc ôm gọn vào trong khuỷu tay.
Lam Sơ Nghiên ngẩn người, vươn tay xoa xoa hai mắt của mình, lại nhìn kỹ, Lam Thừa Vũ một tay nâng cằm Bảo Lạc, hai người đều tóc mai hỗn độn, sợi tóc quấn quanh ở bên nhau, phân không rõ đến tột cùng đó là tóc của Bảo Lạc hay là của Lam Thừa Vũ nữa.
Bảo Lạc ánh mắt mê ly, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo nhuộm nét đỏ ửng, cánh môi no đủ diễm hồng kinh diễm, bên môi còn mơ hồ có thể thấy được một sợi chỉ bạc..
Mà người huynh trưởng của nàng từ trước đến nay luôn có nề nếp, lúc này cũng không tốt hơn chút nào, một đôi hắc mâu thâm trầm đầy khát vọng, lúc này động tác của hắn chợt bị người khác đánh gãy, trong ánh mắt mang theo nồng đậm bất mãn cùng với..
Một tia hung ác.
Tuy là Lam Sơ Nghiên ngày thường có cả gan làm loạn như thế nào, lúc này cũng thấy rất xấu hổ.
Lam Sơ Nghiên buông xuống đôi mắt, không dám nhìn tới Bảo Lạc, càng không dám nhìn tới huynh trưởng nàng.
Nàng cảm thấy chính mình hoàn toàn là một người tồn tại dư thừa.
Nơi này là không gian thuộc về Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, mà nàng tựa như một người làm loạn xông vào phá vỡ bức tranh tươi đẹp đó.
Cho dù Lam Sơ Nghiên ngày thường nhanh mồm dẻo miệng như thế nào, rốt cuộc cũng là một tiểu cô nương ngây thơ, nơi nào gặp qua loại tình huống này? Còn chưa kịp tới uy hiếp Lam Thừa Vũ đừng khi dễ bằng hữu của nàng đâu, chính mình liền đỏ mặt trước, khí thế cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Lam Thừa Vũ bị muội muội nhà mình xen ngang chuyện tốt, tất nhiên là lòng tràn đầy bất mãn.
- "Đi ra ngoài." Hắn không hề có cảm tình phập phồng mà đối liếc xéo Lam Sơ Nghiên nói.
Thanh âm kia tuy không thể nói có bao nhiêu lớn, trong giọng nói lại lộ ra một loại ý vị không dung tha đối với người xen vào chuyện tốt của hắn.
Một khi không có động chạm vào điểm mấu chốt của Lam Thừa Vũ, thì quả thực hắn dễ chọc, chẳng sợ Lam Sơ Nghiên tính tình có đối nghịch lại với hắn như thế nào thì hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Nhưng một khi động chạm vào điểm mấu chốt của Lam Thừa Vũ thì ngay cả Lam Sơ Nghiên thấy hắn cũng phạm sợ.
Giờ này khắc này, dưới ánh mắt bức người của Lam Thừa Vũ, Lam Sơ Nghiên bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, hận không thể chạy trối chết.
Lam Sơ Nghiên đem ánh mắt nhìn trái nhìn phải ở trong thư phòng, đương nhiên nàng nhìn thấy Bảo Lạc đang xấu hổ và giận dữ, mới rốt cuộc tìm lại được giọng điệu của mình:
- "Ca, ngươi mau buông Bảo Lạc ra! Cho dù ngươi có thích Bảo Lạc như thế nào thì cũng không thể khi dễ nàng như vậy! Không thấy bộ dáng Bảo Lạc hiện tại đang xấu hổ và giận dữ sao?"
Lam Thừa Vũ nhướng mày:
- "Nàng xấu hổ và giận dữ cũng không phải là bởi vì ta, mà là bởi vì ngươi.
Chính xác mà nói là bởi vì ngươi đột nhiên tiến vào đây, bị ngươi thấy được ta cùng nàng tư thế thân mật, nàng mới có thể như vậy."
- "Vừa rồi thời điểm ta cùng với nàng thân mật, mặc dù nàng chưa nói cái gì nhưng trong lòng lại là vui mừng.
Nếu không phải ngươi, chỉ sợ chúng ta hiện tại còn đang rất tốt."
Lam Sơ Nghiên nhìn Lam Thừa Vũ mặt dày vô sỉ nói mà trợn mắt há hốc mồm:
- "Ngươi..
Ngươi.."
Nàng vẫn là lần đầu tiên biết ca ca này của nàng thế nhưng có thể không biết xấu hổ đến loại tình trạng này! Đối với Bảo Lạc làm chuyện vô liêm sỉ còn nói đến đúng lý hợp tình, quang minh chính đại như vậy.
Lỗi sai đều là người khác gánh, còn tất cả mọi chuyện hắn đều làm đứng hay sao?
- "Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi không hiểu đến cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe sao? Cha mẹ phái phu tử dạy ngươi lễ nghi, ngươi đều học được ở chỗ nào vậy? Ta xem lễ nghi của ngươi rõ ràng còn không có học được gì hết.
Mấy ngày nay, cha mẹ nên đem ngươi ở trong nhà mà dạy lại ngươi lễ nghi thật tốt mới đúng.
Nếu không ngày sau đi ra ngoài chẳng phải là ném mặt mũi Lam gia ta hay sao?"
Không thể không nói một khi Lam Thừa Vũ sinh khí, trong gương mặt kia vẫn có nét gì đó rất lừa tình.
Mặc kệ cái dạng lời nói gì, từ trong miệng hắn nói ra phảng phất đều chính trực vô cùng.
Nếu không phải Lam Thừa Vũ một tay còn đang nâng cằm Bảo Lạc, một tay kia đang ôm lấy vòng eo của nàng, chỉ sợ Lam Sơ Nghiên thật sự bị ca ca nàng đánh bay ra ngoài!
Lam Thừa Vũ thấy một phen lời nói vừa rồi mà Lam Sơ Nghiên như cũ cũng không chút sứt mẻ chịu rời đi, trong mắt cũng hiện ra một tia tức giận:
- "Còn không ra đi!"
Lam Sơ Nghiên chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đại não trống rỗng, mơ mơ màng màng liền nghe theo Lam Thừa Vũ nói đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa cho hai người.
Không phải nàng không nghĩ tới muốn giúp bằng hữu tốt nhất của mình ra khỏi nơi này, chỉ bởi bộ dáng hiện tại của ca ca nàng thật sự là quá đáng sợ!
Nàng trở về, ca ca nàng..
Hẳn là sẽ có chừng mực đi? Sẽ không thật sự đem Bảo Lạc làm gì đi?
Lam Sơ Nghiên tâm loạn như ma.
Cùng lúc đó, Bảo Lạc, lúc này cũng rơi vào tình huống tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Nàng bị bạn tốt bắt gặp nàng cùng ca ca nàng ấy thân mật, khiến Bảo Lạc thẹn thùng vô cùng.
- "Ngươi cùng Sơ Nghiên nói bừa cái gì vậy? Còn không thấy mất mặt hay sao?"
Khi Lam Sơ Nghiên ở trong thư phòng, Bảo Lạc liền động một chút cũng không dám động, hận không thể đem chính mình xem như không tồn tại.
Thẳng đến khi Lam Sơ Nghiên đi ra ngoài, nàng mới rốt cuộc có động tĩnh không ngừng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Lam Thừa Vũ.
Nhưng thân mình Bảo Lạc xưa nay vốn yếu đuối, không đủ sức lực, Lam Thừa Vũ lại người tập võ, nàng lại há có thể tránh thoát được?
Lam Thừa Vũ chỉ dùng một bàn tay liền nắm lấy đôi tay của Bảo Lạc, cố định lên trên đỉnh đầu khiến nàng không thể động đậy.
Bảo Lạc càng giãy giụa, Lam Thừa Vũ càng nắm chặt lấy tay nàng.
Lần này thật vất vả hắn mới có được cơ hội, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.
Nếu không không biết đến khi nào hắn mới có cơ hội hẹn nàng gặp hắn, đợi nàng mở rộng trái tim liền không biết phải chờ tới khi nào.
Lam Thừa Vũ tin tưởng sau hôm nay, Bảo Lạc sẽ trốn tránh hắn, sẽ không lại dễ dàng cho hắn cơ hội được gặp mặt nàng.
Cho nên lúc này đây, hắn chỉ có thể tiến mà không thể lui.
- "Ta nói đều là lời thật lòng.
Ngươi yên tâm đi, lần tới ta chắc chắn sẽ phái người ở bên ngoài canh chừng thật tốt, sẽ không để người khác dễ dàng tiến vào quấy rầy chúng ta nữa."
Bảo Lạc nghiến răng nghiến lợi, còn nghĩ muốn có lần sau? Không, nàng mới sẽ không cho hắn có cơ hội như vậy nữa!
- "Mới vừa rồi ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi còn không có cho ta đáp án đâu."
Lam Thừa Vũ ngưng mắt nhìn Bảo Lạc.
- "Cái, cái vấn đề gì?"
Vừa rồi Lam Thừa Vũ liên tiếp hỏi nàng rất nhiều vấn đề, hắn hiện tại đang nói đến tột cùng là vấn đề nào a?
- "Hiện tại ngươi liền đã quên rồi sao?"
Lam Thừa Vũ gắt gao mà tập trung nhìn Bảo Lạc, ánh mắt kia khiến Bảo Lạc cảm thấy mình chính là con mồi của hắn.
Bảo Lạc có dự cảm nếu nàng đưa ra một cái đáp án là phủ định thì nhất định sẽ có sự tình không tốt nào đó sẽ phát sinh.
Vì thế nàng căng da đầu đem đoạn đối thoại của hai người hồi tưởng lại một lần nữa.
Đến tột cùng là câu "Ngươi không tin lời ta nói?" hay là "Vị trí của ta ở trong lòng ngươi là ở chỗ nào?"
Hay là câu nói mang theo chất vấn kia "Còn dám nói ta là một bên tình nguyện hay sao?" hoặc là câu nói ái muội kia "Đừng như vậy, là loại nào?"
Bảo Lạc nhắm mắt lại, bình phục một chút tâm tình: "Ngươi trước buông ta ra đã, được không?"
Thanh âm của nàng thực ôn nhu, mềm nhẹ, còn mang theo ý vị làm nũng.
Nếu là ngày thường Lam Thừa Vũ nghe được lời nói mang theo ý vị khẩn cầu như vậy, tất nhiên không nói hai lời liền thuận theo tâm ý của Bảo Lạc.
Nhưng lúc này, Lam Thừa Vũ cái gì cũng nghe không vào, hắn sợ một khi buông lỏng tay, nàng liền chạy đi mất:
- "Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."
Xem ra hôm nay một khi không có được đáp án, Lam Thừa Vũ là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- "Ta.."
Bảo Lạc cắn cắn môi, nếu không biết Lam Thừa Vũ muốn biết đáp án của câu hỏi nào thì liền đơn giản trả lời một lần tất cả các câu hỏi đều đem trả lời hết.
- "Ta tin lời ngươi nói, tin quyết tâm của ngươi, nhưng ta đối với chính mình liền không có tin tưởng."
"Ta vẫn luôn coi ngươi là bạn thân, tựa như tình cảm của ta và Sơ Nghiên là giống nhau, là thực lòng mà tin tưởng người.
Còn những chuyện khác ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám vọng tưởng."
"Ta không biết ta đối với ngươi đến tột cùng là có tâm tư giống như ngươi có tâm tư với ta hay không."
Mới vừa rồi nàng bị hôn, nỗi khiếp sợ, hỗn loạn cũng cảm xúc vui mừng là hoàn toàn không ngụy biện được.
Bảo Lạc chần chờ nói:
- "Có lẽ ta cũng có một chút thích ngươi, nhưng điều này không quan trọng.."
"Chúng ta là không có khả năng ở bên nhau, ngươi có hiểu rõ sao?"
Theo lời Bảo Lạc nói, Lam Thừa Vũ hai tròng mắt càng ngày càng sáng ngời.
Ở gần nhau như vậy, lông mi đầu mày hiện lên chút biến hóa, Bảo Lạc tự nhiên liền phát hiện cảm xúc biến hóa của Lam Thừa Vũ.
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, ngay sau đó, cả người đã bị Lam Thừa Vũ ôm lên.
Hai chân nháy mắt một cái liền cách mặt đất, Bảo Lạc sợ hãi chính mình sẽ bị trượt xuống, nhịn không được vươn tay ôm chặt lấy cổ Lam Thừa Vũ.
Bên tai nàng truyền đến tiếng cười trong sáng của thiếu niên nào đó:
- "Ta liền biết, ta liền biết ngươi cũng thích ta! Ta nhìn ra được mà, ta cũng cảm giác được điều đó! Ngươi rốt cuộc cũng chịu nói thật rồi!"
Bảo Lạc có chút buồn bực, ngay cả chính nàng cũng không thể xác định được là chính mình đến tột cùng có thích Lam Thừa Vũ hay không, đến tột cùng là thích hắn bao nhiêu.
Như thế nào Lam Thừa Vũ đảo mắt một cái liền biết trước nàng?
- "Ta thật cao hứng, thật sự thật là cao hứng..
Ngươi không biết lúc ta ở biên quan nghe được tin tức ngươi có khả năng sẽ phải đi hòa thân ở Bắc Nhung, tâm tình của ta có bao nhiêu không tốt..
Đoạn thời gian kia, tính tình của ta rất táo bạo, chỉ nghĩ đến muốn giết người.
Từ lúc đó ta liền biết ta sợ là đã thích ngươi mất rồi."
- "Ta ở bên cạnh ngươi ngần ấy năm như vậy, ngươi ở chung với bao nhiêu nam nhân ít ỏi, trừ bỏ ta, ngươi còn có thể thích ai nữa đây?"
Nghe đến đó, Bảo Lạc rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà dỗi hắn một câu: "Cái đồ không biết xấu hổ!"
Lam Thừa Vũ giờ phút này tâm tình thực tốt, cho dù có bị Bảo Lạc mắng cũng vui tươi hớn hở:
- "Ngươi đã rụt rè như vậy, ta nếu là không nghĩ ra kế sách thì chúng ta không biết đến khi nào mới có thể hiểu rõ tâm ý lẫn nhau đâu, chi bằng ta chủ động một chút..
Thể diện kia đều là cho người khác xem, ở trước mặt ngươi, ta chỉ cần làm chính ta là được rồi."
Sau khi nghe Lam Thừa Vũ nói xong, Bảo Lạc liền mặt đỏ tai hồng.
Bảo Lạc nghĩ hôm nay thật là một ngày khiến lòng người hỗn loạn a.
Nếu là nàng hôm nay không có tới An Quốc Công phủ có lẽ sẽ không gặp được nhiều chuyện như vậy.
Chính là..
Nếu là không tới An Quốc Công phủ, chỉ sợ nàng vĩnh viễn sẽ không biết Lam Thừa Vũ ở bên ngoài thì khiêm cung thủ lễ, bên trong lại sẽ có một bộ mặt như vậy.
- "Bảo Lạc, ta hôm nay thật sự thật cao hứng a.
Tuy rằng hôm nay ta hành động có mạo muội một chút, nhưng ta không hối hận."
"Phàm là chỉ có một tia khả năng ta cũng không nghĩ cùng ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể duy trì ở khoảng cách không xa không gần như vậy."
"Ngươi đối với tương lai của chúng ta không có tin tưởng cho nên mới không dám tự hỏi chúng ta đến tột cùng là có khả năng ở bên nhau hay không, những điều đó đều không có quan hệ, ta tới muốn nói cho ngươi hãy tin tưởng ta."
"Ngươi chỉ cần đáp ứng ta, đừng từ chối tình cảm của ta là được rồi."
"Đợi ta trở về, ngươi đừng cùng nam tử khác có quan hệ gì.
Nếu không ta không biết đến lúc đó ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.."
Lam Thừa Vũ ngày thường không phải là một người bá đạo, nhưng giờ phút này, ở trước mặt Bảo Lạc, hắn cơ hồ thể hiện hết tất cả bộ dáng bá đạo nhất của hắn..
Danh Sách Chương: