Thật ra trong lòng Xảo Nhi rất rõ ràng, nàng ấy và Lam Vũ không ở đây, Công chúa ngược lại là không còn lo lắng gì.
Chỉ là, Công chúa gặp nạn, bọn họ lại phải né tránh, trong lòng vẫn luôn thấy bất an.
Lúc này Sở Khuynh Ca đã đi theo dì Lan vào phòng bên hông.
Trên ghế ngọc trong phòng hông, có một vị phu nhân lớn tuổi đang ngồi đoan đoan chính chính.
Nhất phẩm Quốc công phu nhân do đích thân Tiên Hoàng phong, bà ấy mang vẻ mặt nghiêm túc, không giận mà uy.
Ngồi ở phía dưới bên cạnh Quốc công phu nhân là Nhị tiểu thư của phủ Quốc công, cũng chính là Tam cô cô của Phong Ly Dạ, Phong Di Ninh.
Ngồi ở một bên khác là Tứ cô cô của Phong Ly Dạ, Phong Dụ Hoa.
Vị này là một nữ tướng quân, nữ anh hùng lưng ngựa đã từng được Tiên Hoàng đã từng ngự tứ cho một đôi hài vàng.
Tiếp theo là Nhàn phu nhân, Nhị phu nhân của tướng quân Phong Hồng Đào lúc còn tại thế, mẫu thân của Phong Nguyên Hạo.
Dì Lan vừa vào cửa đã quỳ thẳng xuống trước mặt Quốc công phu nhân, vẻ mặt phàn nàn.
“Xin phu nhân làm chủ cho lão nô!”
“Chuyện gì?” Mi tâm của Quốc công phu nhân nhíu chặt.
Dì Lan đi theo bên người bà ta đã mấy chục năm, làm việc luôn tỉnh táo trầm ổn, hiếm khi nào có vẻ mặt tức giận như thế.
Dì Lan hôm nay thật sự bị tức đầu!
Bà ta ở phủ Quốc công nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu nhìn thấy nữ tử vô lễ dã man như thế!
Nhưng mà người ta lại là Công chúa, không trị được!
Thật sự là muốn chọc giận chết cái mạng già này của mình!
“Phu nhân, khi nãy Cửu Công chúa đánh người!”
Thế là dì Lan chọn ra những điểm quan trọng để kể lại.
Những điểm quan trọng đương nhiên là Cửu Công chúa vu oan giá họa cho mấy tỳ nữ.
“Cửu Công chúa có thể một cước đá ngã ba tỳ nữ? Cùng một lúc?”
Sau khi dì Lan kể xong, người đáp lại ngay lập tức đúng là Phong Dụ Hoa, người luôn không thích những trò gây chuyện của nữ tử.
Vị Tứ tiểu thư của Phong gia này, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, đã là phụ nhân.
Nhưng vẫn chưa gả đi, đến nay vẫn là một thân một mình.
Nàng ấy cũng là một trong số ít những nữ tướng quân của nước Sở, năm đó, Tiên Hoàng từng ban cho đôi hài vàng, có thể thấy được phong thái trên lưng ngựa của nàng ấy hiên ngang đến mức nào!
Phong Dụ Hoa hết sức tò mò với cảnh tượng Cửu Công chúa một cước đạp ngã ba người.
Tiếng ho nhẹ của Tam tiểu thư Phong Di Ninh vang lên ở một bên, quét nàng một chút.
Vị Tam tiểu thư này năm nay ba mươi tám, đã gả làm vợ người ta, có một trai một gái.
Phu quân là con rể ở rể trong phủ Quốc công, cũng là quan trong triều, chỉ là danh hào không đủ vang dội.
Còn vì sao nói phủ Quốc công lợi hại, đó là bởi vì trên dưới phủ Quốc công, xác thực không có đứa con nào vô dụng!
Con trai cả Phong Hồng Đào, là Trấn Quốc Đại tướng quân được Tiên Hoàng thân phong, về sau lại hi sinh vì nước, là đại anh hùng trong lòng bách tính, địa vị cao thượng.
Con trai thứ là Phong Chí Dương, bây giờ đang là Binh bộ Thượng thư, tay nắm quyền cao.
Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư đều có một thân võ nghệ.
Tam tiểu thư Phong Di Ninh lúc trước cũng là một nữ tướng quân, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trở về khuê các, không còn xuất hiện nữa.
Về sau gả làm vợ người ta, lại bận rộn cả ngày ở hậu viện, dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Tứ tiểu thư Phong Dụ Hoa, mấy năm trước vẫn còn rong ruổi sa trường, chỉ là mấy năm nay, Quốc công đại nhân và Quốc công phu nhân tuổi tác đã cao, gọi nàng ấy về.
Thế hệ trẻ của Phong gia, chỉ cần một chiến thần Ly Thế tử của nước Sở, đã đủ để phủ Quốc công khinh thường quần hùng.
Mà bản thân Quốc công đại nhân còn kiêm cả chức Thượng thư lệnh, quyền cao chức trọng trong triều đình.
Tóm lại, toàn bộ phủ Quốc công đều là những nhân vật lớn.
Cả gia đình như thế, Hoàng Thượng và Thái hậu làm sao có thể không kiêng kị?
Bị chị gái nhìn lướt qua, Phong Dụ Hoa bất đắc dĩ, đành phải miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, biểu thị mình nghiêm túc.
Nhưng ánh mắt khi rơi vào trên người Sở Khuynh Ca lại biến sắc, bỗng nhiên đứng lên: “Nam Tinh?”.
Danh Sách Chương: