Khi nghe thấy Khuynh Ca khẽ rên rỉ, Mục Uyên đã hiểu ý của nàng.
Cho nên lúc Bàng Xung đẩy cửa xông vào, thực ra hắn ta đã đoán trước được, nên không hề cản lại.
Chỉ làm bộ như thể không kịp ngăn cản.
Sau khi Bàng Xung xông vào phòng, hắn ta ngước mắt nhìn, nhận ra sau tấm bình phong có một nam một nữ đang nằm trên giường.
Vào lúc hắn ta xông vào, chiếc chăn được kéo vội vàng đắp lên người, nhưng vẫn thấy thấp thoáng được phần vai và cánh tay của nam tử kia.
Cô nương đang bị thân hình của nam tử đè lên, hoàn toàn không thể nhìn rõ màu da thịt trên vai, tất cả đã bị chăn che kín.
Tiếng rên rỉ khe khẽ đột ngột dừng lại.
Nhưng hơi thở của nam tử vẫn còn nặng nề như lúc trước.
Ánh mắt lạnh lùng xuyên qua bức bình phong, từ khoảng cách xa như vậy, nhưng Bàng Xung vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn gió lạnh run rẩy!
“Công! ”
“Hỗn xược!” Phong Ly Dạ dùng chăn quấn chặt vào người cô nương phía dưới, sau đó tung ra một chưởng.
Bức bình phong bị trúng một chưởng của hắn, đổ rầm xuống một tiếng.
Bàng Xung chỉ vừa kịp nhìn thoáng qua tướng mạo phi phàm của Thế tử gia, thì đã trúng ngay chưởng lực dũng mãnh của hắn, hắn ta đột ngột bị đẩy văng ra khỏi cửa.
Chưởng phong nhanh và hung bạo tựa núi Thái Sơn đổ ập xuống.
Cho dù Bàng Xung có là một cao thủ hàng đầu đi chăng nữa, thì dưới chưởng lực như vậy, hắn ta vẫn mất cảnh giác không kịp đề phòng bị đánh bật trở lại.
Nếu không phải hắn ta phản ứng nhanh, xoay người bay lên cao, thì có lẽ đã sớm ngã lăn ra vô cùng nhếch nhác, thảm hại trước mặt đám thuộc hạ rồi.
Dù có như vậy thì khi Bàng Xung tiếp đất, hắn ta vẫn bị chao đảo giật lùi vài bước, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
“Thống lĩnh đại nhân!” Đám thuộc hạ vội lao tới.
Bàng Xung vẫy tay ra hiệu, ngăn các thuộc hạ tiến đến.
Huyết khí trong lồng ngực vẫn đang cuồn cuộn, tạm thời hắn ta không thể thốt lên lời.
Ly Thế tử là chiến thần nước Sở, vị tử thần trên chiến trường khiến mọi kẻ địch đều khiếp sợ khi nghe danh.
Võ công cao thâm phi phàm, hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta.
Vừa rồi tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Bàng Xung đã nhìn rất rõ ràng hai người trên giường, đích thị là Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca.
Mãi một lúc lâu sau, Bàng Xung phải khó khăn lắm mới ổn định lại hơi thở, hắn ta đứng bên ngoài cửa, vẫn muốn vào trong, nhưng đã bị Mục Uyên cản lại.
“Thế tử gia! ” Bàng Xung đang muốn nói gì đó.
Từ bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn, quát lớn: “Cút!”
Sắc mặt Bàng Xung tối sầm lại, vô cùng bực tức.
Có điều vừa rồi bản thân hắn ta thực sự đã vô lễ mạo phạm rồi!
Ai có thể ngờ, đúng vào lúc này, Ly Thế tử và Cửu công chúa lại có thể! Ở bên nhau?
Không phải hai người đã hòa ly rồi sao?
Mặc dù Bàng Xung là người Nam Tấn, nhưng một số chuyện của nước khác, lại là đề tài bàn luận sau mỗi giờ trà dư tửu hậu.
Hơn nữa, lại là chuyện liên quan đến một nhân vật lớn như Ly Thế tử.
Đêm hôm khuya khoắt hai người đã hòa ly lại ngủ cùng nhau, thật sự quá phức tạp.
“Bàng thống lĩnh, nếu không có việc gì, xin ngài chớ quấy rầy!” Lam Vũ tiến lên phía trước nói, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Bàng Xung hoàn toàn không phải đối thủ của Phong Ly Dạ.
“Thế tử gia, công chúa, trong cung có thích khách, thuộc hạ chỉ! ”
Rầm một tiếng, cánh cửa phòng bị chưởng lực của người bên trong đập vào.
Rõ ràng là không muốn nghe hắn ta nói thêm nửa lời.
Bàng Xung bất lực, chỉ có thể chào hỏi qua loa Lam Vũ, rồi kéo theo đám thị vệ rời đi.
Điện Vĩnh Hòa nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng đẩy nam tử bên trên ra, mặc dù trên người vẫn mặc y phục, nhưng trang phục thích khách của nàng đã bị kéo xuống tận eo.
Nửa thân trên! Không mặc gì!
Phong Ly Dạ cũng giống nàng!
Nếu như lật chăn lên, chắc chắn sẽ thấy được sự ăn mặc y phục kì cục của hai người.
Nhưng nếu như không lật chăn lên, sẽ thấy giống như một đôi tình nhân đang nồng nhiệt.
Thân mật như vậy.
.
Danh Sách Chương: