Sở Khuynh Ca có chút cảm kích.
Thì ra bản thân nàng đối với nam nhân này thật chất không có cự tuyệt như trong tưởng tượng.
Không ngờ đi một vòng quanh, cuối cùng hắn vẫn như cũ ở bên cạnh nàng.
Ngay tại khoảnh khắc này, hoá ra nàng lại có một loại cảm giác an tâm.
Không lâu trước đó nàng còn vô tình không nói chuyện với hắn, nhưng bây giờ trong đầu lại xẹt qua câu nàng từng nói với hắn, ngươi không thể làm ta yên tâm.
Lúc đó không biết hắn có bao nhiêu tổn thương trong lòng.
“Đang nghĩ gì?” Âm thanh trầm lặng của Phong Ly Dạ đột nhiên vâng lên trong bóng tối.
Ngọn nến bên ngoài ngày càng yếu dần, cuối cùng cũng tắt hẳn.
Một khoảng không đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón.
“Nếu như sợ thì qua chỗ ta.
” Hắn nói, giọng nói bởi vì đau đớn dày vò ban nãy mà mang theo chút khàn khàn.
Âm thanh thâm trầm mê hoặc lòng người.
Sở Khuynh Ca cười: “Chàng đoán xem ta có sợ hay không?”
Ánh mắt Phong Ly Dạ hơi tối xuống.
Nữ nhân đáng chết này, không thể thỉnh thoảng tỏ ra sợ hãi được sao?
Nhưng không ngờ nàng lại đứng lên đi về phía hắn.
Trái tim đang đập của Phong Ly Dạ không hiểu sao lại lỡ một nhịp.
Sở Khuynh Ca đi đến bên hắn, quả nhiên ngồi xuống sát cạnh hắn.
“Nàng…”
“Có chút lạnh.
” Càng vào thu, ban đêm vẫn thật là rất lạnh.
Một đại nam nhân như hắn, toàn thân toàn bắp thịt, đã quen với lạnh buốt của mùa đông và nóng như lửa của mùa hè vì thế với cái lạnh như bây giờ, phản ứng có hắn có chút trì trệ.
Phong Ly Dạ vừa giơ tay lên, không cẩn thận đụng vào mu bàn tay của nàng.
Hắn vô thức nắm lấy.
Bàn tay nhỏ bé này hoá ra lại lạnh như vậy.
Thì ra đã là cuối thu, là thời điểm sắp vào đông.
Nàng cả cho mình, hình như đã sắp ba tháng rồi nhỉ?
Hắn cởi áo khoác ra đắp lên người nàng.
“Thời gian nàng giao hẹn hai canh giờ sau, bây giờ vẫn còn lại hơn một canh giờ, chi bằng nằm xuống ngủ một chút.
”
“Chàng chắc chắn sẽ không làm loạn trong lúc ta ngủ?” Miệng nói vậy nhưng nàng lại thật sự nằm xuống.
Gối lên trên đùi hắn.
Vốn dĩ Phong Ly Dạ đang hơi bức bối, hắn là loại người lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà ra tay sao?
Nhưng mà nàng đã nằm xuống, khoảnh khắc cảm nhận được đầu nhỏ của cô gối đầu lên chân hắn, thì toàn bộ bức bối đã biến mất trong khoảnh khắc đó.
Cảm giác có thể khiến cô dựa vào, có thể bảo vệ thật là thích.
Tay hắn không nhịn được mà giơ lên đặt trên vai cô nhẹ nhàng ôm lấy.
Sở Khuynh Ca cau mày, cơ thể bị hắn lay động, chuyển thành nằm trên cánh tay hắn rồi cả người nhà hoàn toàn nằm trong lòng hắn.
“Ta không thích…”
“Ngày mai, không biết có còn mạng để về nước Sở nữa không.
” Giọng nói mê mị khàn khàn của Phong Ly Dạ vang lên.
Nhưng lại làm người khác yên tâm đến vậy.
“Nam Khánh sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi.
”
Sở Khuynh Ca khẽ chấn động trong lòng, suy nghĩ muốn thoát khỏi lòng hắn đã bớt đi.
“Nàng cũng cảm nhận được?” Nữ hoàng bệ hạ của Nam Tần, tuyệt đối không phải là người tiếc nhân tài.
Nhưng nếu như bản thân không có hữu dụng, vậy thì hai người bọn họ sẽ không thể trở thành kẻ địch của Nam Tần nàng ta được.
Bây giờ bảy nước rối loạn, mọi người đều tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Tuy rằng nước Sở và Nam Tàn có quan hệ liên minh, nhưng chỉ là tình hữu nghị, ai biết có thể duy trì được bao lâu?
Giữa nước và nước, không có bạn bè hay kẻ địch là mãi mãi, chỉ là lợi ích là vĩnh viễn mà thôi.
Nếu như hoà bình phù hợp với lợi ích của họ, vậy thì nước Sở và Nam Tần sẽ là đồng minh.
Nhưng nếu như chiến tranh đối với một phía mà nói càng có được thực lực, vậy thì đồng mình cũng có thể theo đó trở thành kẻ địch.
“Bà ta muốn giữ chàng lại để hỗ trợ Sở Vì Vân đối phó với Nam Dương, sau này sẽ thành bà ta gánh vác giang sơn.
”
Sở Khuynh Ca ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng cuối cùng lại nhắm mắt lại.
Nàng lãnh đạm hỏi: “Nếu như chàng ở lại, sau này Sở Vi Vân đăng cơ, chàng còn có thể thay nàng ta cướp quyền lực của Nam Khánh, đến lúc đó sẽ là dưới một người trên vạn người, thế tử gia… không lẽ chàng thật sự không động lòng?”.
Danh Sách Chương: