Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hiện giờ trưởng công chúa Nam Dương đang ở nước Nam Tấn, có thể nói vô cùng uy nghiêm vô nhị, ngay cả nữ hoàng bệ hạ cũng phải kiêng kị nàng ta ba phần.

Thế nhưng điều khiến Nam Dương đau xót vẫn là không có nhi tử và nữ nhi ruột thịt bên cạnh.

Con cái của nàng ta đều đã được nhận nuôi.

Cũng tức là, tôn tử ruột thịt của triều đại nữ hoàng bệ hạ này chỉ có duy nhất một mình Sở Vi Vân.

Nếu Sở Vi Vân quay về, để nàng ta thừa kế ngôi vị, chắc chắn trong triều sẽ có rất nhiều lão thần ủng hộ.

Những người của nước Nam Tấn vẫn rất xa lạ với Sở Vi Vân.

Mặc dù Sở Vi Vân là nữ nhi của Nam Tấn nhưng năm đó sau khi Nam Tinh cãi nhau một trận ầm ĩ với nữ hoàng đã bỏ nhà đi rồi.

Nam Tinh vô tình với thiên hạ, thế nhưng nữ hoàng vẫn luôn dành cho bà ấy sự kỳ vọng lớn nhất.


Nam Tinh khiến nữ hoàng bệ hạ vô cùng thất vọng, từ đó, cái tên Nam Tinh này trở thanh điều cấm kỵ ở Nam Tấn, không ai được phép nhắc tới trước mặt nữ hoàng bệ hạ.

Mà Sở Vi Vân, mọi người đều biết sự tồn tại của nàng ta, nhưng đều không hề để nàng ta vào trong lòng.

Mãi đến khi nữ hoàng bệ hạ bệnh nặng, muốn đón Sở Vi Vân về.

Hiện giờ trong lòng chúng thần trong triều, Vân Quận chúa lập tức trở thành một cái bánh bao thơm ngon, thành đối tượng để bọn họ thi nhau mượn hơi.

Cho nên Nhị hoàng tử Nam Tân Dịch nói rằng Vân Quận chúa tiếng tăm lấy lừng ở Nam Tấn này cũng không hề khoa trương.

Phong Ly Dạ không nói gì.

Thất công chúa Nam Dung Dung vẫn luôn đứng sau Nam Tân Dịch cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được mà tiến lên một bước, tới trước mặt Phong Ly Dạ.

“Dạ ca ca, chàng… chàng còn nhớ ta không?”
Phong Ly Dạ lãnh đạm liếc nàng một cái, mơ hồ.

Nam Dung Dung có chút thất vọng, lẩm bẩm vài câu oán giận: “Dạ ca ca, sao chàng lại có thể không nhớ ta?”
Nhưng Phong Ly Dạ đã sớm không còn nhìn đến nàng ta nữa.

Hắn nhìn Nam Tân Dịch: “Tại sao không ở trong cung làm khách? Đến tìm ta có việc gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi à?” Nam Tân Dịch cảm thấy ngượng ngùng thay Thất hoàng muội của mình.

Chẳng qua là trước giờ Ly Thế tử vẫn luôn đối xử với nữ nhân như thế, Thất hoàng muội cũng không phải không biết.

Trong thiên hạ này, có thể khiến Phong Ly Dạ để ý, e là chỉ có cái người ở trên thuyền hoa đó mà thôi.

“Nếu quận chúa đã ở đây, vậy ta mạo muội muốn tới chào hỏi một phen.



Hiện giờ Vân Quận chúa vẫn đang dưỡng bệnh ở phủ Quốc Công Tinh Vân Uyển, nếu ngươi muốn gặp thì có thể tới đó xem sao.

"
“Cái gì? Người trên thuyền… không phải Vân Quận chúa?” Nam Tân Dịch kinh ngạc.

Không phải Vân Quận chúa thì còn là ai được nữa, có thể khiến Ly Thế tử lên đây, lại còn không ngừng ngoảnh lại nhìn về nơi xa?
Bộ dạng này rõ ràng là rất không kiên nhẫn, vô cùng vội vã muốn trở về cùng hắn mà!
“Không phải Quận chúa, vậy… là ai?”
“Nương tử của ta.

” Phong Ly Dạ thấy hình như hắn thật sự không có chuyện gì thì lập tức không kiên nhẫn nữa rồi.

“Nhị hoàng tử, nếu không có chuyện gì quan trọng, ta xin phép cáo lui trước.


Hắn đi thật rồi, lúc bỏ đi còn chẳng buồn nhìn Nam Dung Dung.

Nam Dung Dung lại một mực dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn hắn.


Mãi tới khi hắn đi xa, vẻ mặt nàng ta mới trở nên buồn bã, vội vàng kêu lên: “Nhị hoàng huynh, làm thế nào bây giờ? Chàng ấy đã có nương tử rồi!”
“Không phải muội đã sớm biết hắn có nương tử rồi sao?” Ly Thế tử thành thân với Cửu công chúa, chuyện này ai mà không biết?
“Huynh hiểu ý ta mà!”
Nam Dung Dung tức giận đến mức đôi mắt long lanh lập tức phiếm hồng.

“Trước đây chàng ấy chưa từng tự nguyện thừa nhận mình có nương tử!”
“Hắn… đã khi nào chưa từng thừa nhận?” Nam Tân Dịch thở hắt ra một hơi, nhìn theo bóng dáng đang xa dần của Phong Ly Dạ.

“Dung Dung, hắn rất yêu thương vị nương tử mới này, ta khuyên muội hay là…”
“Không! Muội tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”
Phong Ly Dạ, chắc chắn là nàng ta! Chắc chắn là nàng ta!
Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy bước chân Phong Ly Dạ càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bước lên chiếc thuyền hoa kia.

Hắn đi vội vã như vậy, có phải người trên thuyền đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Bỗng nhiên Nam Dung Dung thấy tâm tình vui vẻ vô cùng: “Là ả tiện nhân Cửu công chúa chết đuối đó sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK