Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm thanh trường nhuyễn kiếm trong tay nàng.
Là vũ khí mà hắn đã đưa cho nàng để phòng thân.
Nhưng vũ khí này hiện giờ, mũi kiếm của nó lại đang nhắm thẳng vào trái tim mình.
Hắn cực kì tức giận, nói: “Nàng muốn biết nàng ta ở đâu sao? Đánh thắng ta rồi nói tiếp!”
Cổ tay Sở Khuynh Ca xoay một cái, thanh trường nhuyễn kiếm lập tức trở thành thanh trường kiếm sắc bén cứng rắn, trực tiếp đâm thẳng về phía tâm môn của hắn.
Nàng tức giận, nàng bất an, nàng sợ hãi!
Lúc trước Sở Vi Vân và Linh Lung giết Xảo Nhi, hắn cũng che chở Sở Vi Vân.
Vì Sở Vi Vân mà hắn lại đánh nàng đến mức trọng thương!
Hắn đã vô tình với nàng như thế, mà đây lại còn là một Thất Xảo chưa bao giờ có bất kỳ giao tình nào với hắn, ở trong mắt hắn thì nàng ta chỉ là một tiểu cung nữ tầm thường không quan trọng, hắn há có thể lưu tình?
Điều mà Sở Khuynh Ca hiện tại sợ nhất chính là nha đầu Thất Xảo kia tối nay thật sự đi tìm Sở Vi Vân hoặc là Linh Lung kia để gây chuyện.
Từ lúc nàng ta muốn có hai bình dược kia từ chỗ nàng thì lẽ ra nàng đã phải nhận thấy có điều gì đó không ổn rồi mới phải.
Nếu Thất Xảo thực sự qua đó gây chuyện thì việc Phong Ly Dạ vì Sở Vi Vân mà khiến Thất Xảo bị thương cũng chẳng phải chuyện không có khả năng.
Nhưng sợ nhất là, nàng ta đã…
Suy nghĩ này vừa loé lên khiến Sở Khuynh Ca càng thêm kích động, khẩn trương.
Nhát kiếm này đâm ra ngoài, tuy rằng lực đạo không mạnh nhưng tự thanh kiếm này mang theo kiếm khí, sắc bén vô cùng!
Nàng thế mà lại ngửi thấy mùi máu tanh.
Phong Ly Dạ không đánh trả, mà càng đáng sợ hơn ở chỗ hắn không hề né tránh!
Sở Khuynh Ca hoảng sợ, cổ tay chuyển động với tốc độ nhanh nhất, mũi kiếm từ vị trí trái tim hắn dời sang một nơi khác cách đó không tới hai tấc.
“Phập” một tiếng, mũi kiếm đâm sâu vào đầu vai hắn, máu tươi nhất thời dọc theo thanh trường kiếm trượt xuống thành từng giọt từng giọt.
"Ngài! "
Tại sao hắn không né tránh? Hắn ấy vậy mà lại để mặc cho mình làm tổn thương hắn!
Sở Khuynh Ca không khỏi ngạc nhiên.
Cơn hoảng loạn mới vừa dâng lên ở trong lòng sau khi nhìn thấy dòng máu tươi của hắn thì đột nhiên bình tĩnh lại.
Phong Ly Dạ cúi đầu, nhìn về phía thanh trường kiếm đâm vào vai mình.
Vũ khí mà hắn tặng nàng, nàng lại dùng nó để làm hắn bị thương…
Lửa giận nơi đáy mắt dần dần nguội lạnh thành băng.
Hắn bỗng nhiên phất tay áo dài một cái, Sở Khuynh Ca nhất thời bị một trận chưởng phong quét ra ngoài.
"Công chúa!" Lam Vũ vừa mới vội vã chạy về nhìn thấy cảnh ấy, mũi chân điểm nhẹ một cái, bay vút qua đó.
Ở giữa không trung, hắn ta đón lấy Sở Khuynh Ca lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, vững vàng đáp xuống mặt đất.
“Thế tử gia!” Phong Tứ cũng vừa mới vào cửa đã nhìn thấy cảnh thế tử gia nhà mình bị đâm!
Hắn ta ác liệt trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca một cái, bước nhanh tới trước mặt Thế tử gia nhà mình, muốn nhìn vết thương của hắn.
Nhưng hắn ta không dám.
Trường kiếm cũng không đâm vàohoàn toàn, miệng vết thương trên vai Phong Ly Dạ không tính là sâu.
Đối với Thế tử gia của hắn ta mà nói thì đây dù sao cũng chỉ tính là vết thương nhỏ.
Tùy tiện bôi chút thuốc là sẽ ổn ngay, không có gì đáng lo lắng.
Nhưng vết thương này lại là do Cửu công chúa tự mình ra tay!
Đối với Thế tử gia mà nói, nơi vết thương này đã đâm trúng chính là trái tim hắn!
Phong Tứ trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
"Thế tử gia nhà chúng ta rốt cuộc đã làm gì người? Tại sao người lại tàn nhẫn đến vậy!”
Phong Ly Dạ không nói gì, trên thực tế khi da thịt bị đâm xuyên, thì ra là thật sự sẽ cảm thấy đau.
Không biết có phải ngay cả trái tim hắn cũng bị đâm trúng hay không, nếu không thì vì sao ngay cả trái tim hắn cũng đau theo?
Thì ra hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi, thì ra là khi bị thương cũng sẽ thấy rất đau.
Hắn nhìn Sở Khuynh Ca, không cần bất luận kẻ nào đồng cảm, cũng không cần bất luận kẻ nào thay hắn trút giận.
Hắn chỉ muốn nhìn nàng mà thôi, chỉ muốn hỏi một câu, tại sao nàng lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Sở Khuynh Ca thất thần trong chốc lát, trong đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy của hắn, nàng nhìn thấy trái tim tối tăm của mình.
Nhưng nàng rất nhanh đã tỉnh táo lại, giơ tay lên, mũi kiếm vẫn hướng về phía hắn như trước.
"Thất Xảo ở đâu? Nói!”.
Danh Sách Chương: