Nhưng đêm đó hắn một mình đi vào điện Vĩnh An đứng trước mặt Nam Khánh.
“Thế Tử gia, chắc ngươi rất rõ trẫm không thể để ngươi đưa Cửu công chúa đi.”
Mặt Nam Khánh không đổi sắc, chuyện này không có gì để thương lượng.
Advertisement
Nhưng vẻ mặt của Phong Ly Dạ còn lạnh lùng hơn cả bà ta.
“Mong bệ hạ hiểu rõ, lời này của bổn thế tử chỉ là để thông báo với người chứ không có ý thương lượng.”
“Ngươi!” Nam Khánh tức giận đến mức sa sầm mặt mũi, suýt nữa không hít thở nổi.
Tên thiếu niên này quả thực điên rồi!
Advertisement
Bà ta sống mấy chục năm trời nhưng đây là lần đầu tiên bà ta gặp một người dám tự phụ như vậy trước mặt bà ta.
“Xin bệ hạ bớt giận.” Hàn thượng cung biết sức khỏe bà ta không tốt nên lập tức vỗ lưng bà ta.
Bà ấy nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đừng nóng giận, long thể mới quan trọng, ta có một cách.”
Trên thực tế, chuyện Phong Ly Dạ không muốn để Sở Khuynh Ca ở lại đã sớm nằm trong dự liệu của bọn họ.
Bây giờ biên giới Bắc Lan cấp báo, bọn họ cũng chẳng còn nhiều thời gian để thuyết phục hay uy hiếp hắn nữa.
Huống hồ, tên nam tử thiếu niên này hoàn toàn không nghe khuyên nhủ càng không chịu bị uy hiếp.
Đợi đến khi Nam Khánh ngừng ho thì Hàn thượng cung mới nhìn Phong Ly Dạ với vẻ mặt dịu dàng.
Bà ấy cười nói: “Thế Tử gia không nỡ rời xa Cửu công chúa, ta rất hiểu, bệ hạ cũng hiểu nhưng nếu như Thế Tử gia đưa Cửu công chúa đi thì nơi đây sẽ chẳng có ai có thể giữ chân Thế Tử gia.”
Phong Ly Dạ không nói gì mà chỉ nhìn bọn họ chằm chằm.
Đương nhiên Hàn thượng cung biết đêm nay hắn tới là đã hạ quyết tâm rồi mới đến.
Mọi người đều là những kẻ thông minh.
“Ở đây ta có một con cổ trùng…”
Lòng bàn tay Phong Ly Dạ siết chặt.
Hàn thượng cung vẫn mỉm cười dịu dàng: “Thế Tử gia, người muốn bị cổ trùng khống chế hay muốn bọn ta đại náo điện Vĩnh Hòa làm kinh động đến người trong lòng của người? Chuyện này vẫn là nên để Thế Tử gia tự mình quyết định.”
Vì vậy bà ấy không thúc giục cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ nhìn hắn, nhếch môi cười.
Trong cung mấy vạn thị vệ, chưa kể trong thành có vô số quân lính bảo vệ thành.
Nếu một mình Phong Ly Dạ thì có lẽ hắn vẫn có cơ hội để trốn thoát.
Nhưng đem theo một người bệnh nặng chưa khỏi như Sở Khuynh Ca thì khả năng để bình yên vô sự rời khỏi đây là bằng không.
Hắn không màng đến an nguy của bản thân thì cũng phải quan tâm đến an toàn của Cửu công chứ chứ?
Nếu không thì đêm nay hắn đã không một mình đến đây tìm nữ hoàng bệ hạ.
Chuyện hắn đến đây sợ là ngay cả Sở Khuynh Ca cũng không biết.
Một lúc sau Phong Ly Dạ đột nhiên nói: “Được.”
Hàn thượng cung và Nam Khánh nhìn nhau, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Thế Tử gia…” Hàn thượng cung biết mình không nên nói lời này nhưng chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt tránh sinh ra nhiều rắc rối.
Nhưng chung quy lại có chút tò mò.
“Thế Tử gia không hỏi ta muốn hạ trùng gì với người sao?”
“Có gì khác biệt sao?” Chung quy lại thì cũng là độc.
Cổ trùng chết trong người là kì độc, người ta nói ngoài người hạ trùng thì không ai có thể giải được.
“Trùng này thỉnh thoảng sẽ khiến Thế Tử gia chịu chút đau đớn.”
Hàn thượng cung cầm một chiếc hộp nhỏ từ chỗ Nam Khánh bước xuống rồi chậm rãi đi về phía Phong Ly Dạ.
“Nhưng chỉ cần Thế Tử gia dẹp yên tộc Thương Lang trở về hoàng cung thì ta sẽ có thể thay người giải cổ trùng, nhất định Thế Tử gia sẽ không gặp nguy hiểm gì.”
Phong Ly Dạ không nói gì, hắn giơ tay ra.
Có đau một chút nhưng so với sự an toàn của Khuynh Nhi thì có tính là gì?
Nàng muốn ở bên cạnh hắn, cho dù là núi đao biển lửa thì cũng chẳng quan trọng bằng nụ cười của nàng!