Phong Ly Dạ không nói gì.
Nam Tân Dịch sắp xếp như vậy, dựa theo tình hình hiện tại mà nói, cũng khá hợp lý.
Chỉ là hắn không muốn nói chuyện thôi.
“Thế tử gia?” Nam Tân Dịch nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia nhìn phức tạp, khiến đối phương không dễ đoán được ý tứ bên trong.
“Chẳng lẽ Thế tử gia lại nghĩ khác?”
“Công chúa của nước Sở ta, đương nhiên sẽ do quân lính của nước Sở bảo vệ.
”
Phong Tứ tiến lên đằng trước một bước, thật ra hắn ta cũng không biết một bước tiến lên này của mình rốt cuộc thể hiện cho điều gì.
Nhưng hắn ta vẫn muốn tiến lên một bước, không muốn lùi lại phía sau!
“An nguy của công chúa, tất nhiên phải do đích thân ta đảm bảo!”
Ai chẳng biết Nam Tân Dịch có suy nghĩ hơi quá trớn với Cửu công chúa?
Hồi trước lúc nàng mất tích, Nam Tân Dịch còn tự mình dẫn quân đi tìm kiếm.
Thế mà nàng mới trở về mấy ngày, hắn ta đã vội chạy đến lấy lòng.
Rõ ràng hắn ta biết giữa Cửu công chúa và Thế tử gia… cho dù bây giờ bọn họ không còn là phu thê, nhưng cũng đã từng chung sống với nhau.
Nam Tân Dịch hành xử như vậy cũng quá đáng quá rồi!
Ai mà ngờ Nam Tân Dịch chỉ cười lãnh đạm, đáp: “Phong Tứ tướng quân còn phải phụ trách an nguy của các quân lính, trọng trách trên vai nặng nề như vậy, làm sao có thể để ngươi gánh thêm chuyện bảo vệ công chúa chứ!”
Nam Dung Dung cũng chêm vào: “Phong Tứ tướng quân, ngươi đã bận bịu lắm rồi, thật sự không nên vơ thêm việc vào người.
”
Đương nhiên nàng ta cũng nhìn ra hoàng huynh nhà mình có ý với Cửu công chúa.
Nếu đã như vậy thì sao nàng ta lại không tìm cách tác thành cho bọn họ?
Nếu Cửu công chúa và hoàng huynh mình thành một cặp thì hiển nhiên Sở Khuynh Ca sẽ không thể nào tranh giành Ly Dạ ca ca với nàng ta được nữa.
Như vậy thì tình địch của nàng ta chỉ còn lại duy nhất một mình Vân quận chúa yếu đuối kia mà thôi.
Nữ nhân đó cả ngày chỉ biết khóc lóc thút thít, nếu như là ở Nam Tấn của bọn họ, nữ nhân như vậy quả thật là chẳng có chút tiền đồ nào.
Nam Dung Dung kỳ thực chẳng coi Vân quận chúa là cái đinh gì!
Nàng ta nhìn Sở Khuynh Ca: “Cửu công chúa, ý ngươi thế nào?”
Ánh mắt lãnh đạm của Phong Ly Dạ cũng hướng về phía nàng, nhưng hắn vẫn không nói gì.
“Được.
” Sở Khuynh Ca ấy vậy mà lại không có ý kiến gì.
Sở Vi Vân thở phào một hơi, đồ tiện nhân này, coi như vẫn còn chút liêm sỉ không dây dưa với Dạ ca ca của nàng ta.
Có điều Linh Lung đã từng cảnh báo nàng ta vô số lần rằng trước mặt Phong Ly Dạ, tuyệt đối không được tỏ ý thù địch với Sở Khuynh Ca.
Cho nên nàng ta chỉ có thể cúi đầu, làm một nữ nhân yếu đuối cần được chở che mà thôi.
Phong Ly Dạ còn không nói năng gì, đương nhiên nàng ta càng không nói nhăng cuội.
“Nếu Cửu công chúa đã không có ý kiến gì thì chuyện này cứ như vậy mà làm!”
Nam Tân Dịch vô cùng vui vẻ, hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca, mỉm cười ấm áp: “Cái gì mà hoàng tử công chúa, nghe thôi đã cảm thấy xa cách, chi bằng…”
“Chi bằng sau này muội gọi ta là Dịch đại ca, ta gọi muội là Khuynh Nhi, được không?”
Có người muốn đánh chết hắn ta, cho dù đó không phải Phong Ly Dạ thì Phong Tứ cũng tức giận tới nỗi muốn băm vằm Nam Tân Dịch.
Nam Tân Dịch chẳng thèm để ý, trong mắt hắn ta chỉ có mình Sở Khuynh Ca: “Khuynh Nhi?”
“Như vậy cũng tốt.
” Sở Khuynh Ca không nhanh không chậm đáp lại, rồi nàng lại nhìn xuống tấm bản đồ: “Có thể cho ta mượn tấm bản đồ này được không?”
Nàng vốn tưởng tấm bản đồ mình cầm trên tay đã đủ chi tiết rồi, không ngờ tấm bản đồ của Thế tử gia còn tỉ mỉ tường tận hơn nữa.
Bản đồ là của Thế tử gia, Phong Tứ cũng không tiện nói thêm gì.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Phong Ly Dạ.
Chỉ là một tấm bản đồ thôi mà, nếu công chúa đã mở lời thì chắc Thế tử gia cũng sẽ không nhỏ nhen đến mức không cho nàng mượn đâu nhỉ?
Phong Ly Dạ không nhìn bất cứ ai, giọng điệu hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế: “Không cho mượn.
”
Không… cho mượn ư?
Hóa ra… hắn lại nhỏ nhen như vậy thật?
Sở Khuynh Ca thật muốn đạp cho hắn một cái, mượn xem có một lát mà thôi, chứ đâu có làm hỏng của hắn?
Nhưng Phong Ly Dạ nhất quyết không cho nàng mượn, hắn lạnh nhạt nói: “Nàng muốn xem thì ở đây xem là được rồi.
”.
Danh Sách Chương: