Ai lại không nhìn ra ý đồ của Sở Vi Vân chứ?
Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca từng là phu thê, mặc dù hai người họ đã hòa ly nhưng vài ngày trước lại có tin đồn bọn họ tái hợp.
Vậy mà giờ, không hiểu sao Sở Khuynh Ca lại ở cùng một chỗ với Tam hoàng tử.
Hơn nữa, nãy giờ nàng cứ nhìn chằm chằm vào Phong Ly Dạ.
Nếu có thể khiến Sở Khuynh Ca thành hôn với Mộ Bạch, vậy thì sau này nàng sẽ không còn cơ hội giành Phong Ly Dạ với mình nữa.
Đề xuất này, thật sự quá hoàn hảo đối với Sở Vi Vân.
Nhưng lúc này, Nam Khánh không có tâm trạng.
Dường như bà ta đang rất mệt.
Vừa không tra ra thích khách mặc đồ đen là ai, vừa để vuột mất phạm nhân trong điện Vô Trần, lúc này đây, bà ta không hề hứng thú với bất cứ chuyện gì hết.
Có điều, bà ta vẫn khá lưu tâm tới kiến nghị của Sở Vi Vân.
Rời khỏi điện Vĩnh An, Nam Dương cứ ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm vào Mộ Bạch đi phía sau mình.
Mộ Bạch bước lên trên một bước, khom lưng hành lễ: Mẫu thân.
Con! Nam Dương cố nén tức giận, hận không thể phát tiết ngay lập tức!
Giờ thì ai cũng biết chuyện Mộ Bạch và Cửu công chúa có gì đó với nhau rồi!
Nhi tử mà bà ta đã tốn công nuôi dưỡng! Lại vô duyên vô cớ bị, bị người khác cướp mất rồi!
Bà ta tủi thân, cũng không cam tâm.
Sở Khuynh ca đi tới sau lưng Mộ Bạch, Nam Dương lập tức trừng mắt nhìn nàng, không vui mà nói: Cửu công chúa, có thật là đêm nay ngươi vẫn luôn ở trong tẩm điện của Tam hoàng tử không?
Điện Vô Trần có thích khách đột nhập, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được hắn ra, rốt cuộc tên thích khách đó là ai? Ai có thể nói rõ đây?
Cả Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca đều đáng nghi! Đương nhiên, những người còn lại trong điện cũng không tránh khỏi bị nghi ngờ.
Có điều trước giờ điện Vô Trần luôn không có chuyện gì, tại sao từ lúc Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca tới đây lại liên tục có chuyện?
Nếu nói là trùng hợp thì quả thực là trùng hợp quá rồi.
Mộ Bạch vừa trở về, là do chúng thần đã lâu không gặp, nhất thời không kìm chế được bản thân, mong người lượng thứ.
Sở Khuynh Ca không thẳng thắn trả lời vấn đề, nhưng cách nàng trả lời như vậy còn khiến Nam Dương nổi giận hơn.
Nhi tử của bà ta lại bị nàng cướp mất trắng trợn như vậy!
Vậy Mộ Bạch có biết chuyện cách đây không lâu, Ly thế tử còn từ trên giường công chúa bước xuống không?
Lần nào cũng là điện Vô Trần xảy ra chuyện!
Đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi à?
Mộ Bạch nhìn Sở Khuynh Ca, có lẽ hắn ta cũng muốn biết phản ứng của nàng.
Sở Khuynh Ca cười cười, đáp: Chỉ là một phút tình mê ý loạn mà thôi, Thế tử gia anh tuấn hào hoa như vậy, nhất thời không kìm lòng được cũng là điều dễ hiểu.
Nàng đưa mắt nhìn theo bóng hình cách đó không xa, mặc dù không nói quá to nhưng cũng đủ để người đó nghe thấy.
Bóng hình lạnh lùng đó, dần trở nên cứng ngắc.
Khuynh Ca cười nói: Trưởng công chúa là người từng trải, tất nhiên biết rõ sức quyến rũ của Thế tử gia, có điều khi đó chính thần cũng tưởng mình không có duyên với Mộ Bạch, cho nên mới không kìm chế được mình.
Ý nàng là, giờ Mộ Bạch quay về rồi, sau này, nàng sẽ không tơ tưởng gì tới Phong Ly Dạ nữa?
Nam nhân đi phía trước nghe thấy thế, bàn tay giấu trong ống tay áo bất giác siết chặt lại.
Mộ Bạch cất giọng dịu dàng: Con người đâu phải bậc thánh hiền, làm gì có ai chưa từng mắc sai lầm? Mẫu thân, con đã tha thứ cho Khuynh Nhi, lúc đầu là do còn không từ mà biệt trước, đều là lỗi của con.
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Sở Khuynh Ca bằng ánh mắt thâm tình.
Sau này, ta tuyệt đối không rời xa nàng nữa.
Nam Dương phất tay áo bỏ đi, xem ra bà ta rất tức giận.
Phong Ly Dạ cũng đi rồi, lúc rời khỏi, tay hắn còn ôm lấy ngực, có vẻ như sức khỏe không được tốt lắm.
Nội thương chưa lành, trên đường đi, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy hắn khẽ ho mấy tiếng.
Sương lạnh rơi đầy đất.
Mộ Bạch đưa Sở Khuynh ca trở về phòng ngủ trong điện Vĩnh An, lúc đứng ở cửa, hắn còn cười nói: Không mời ta vào trong ngồi nghỉ một chút sao?.
Danh Sách Chương: