Vẻ mặt Phong Li Dạ tựa như dòng sông lạnh lẽo, chỉ là lực đạo nắm lấy cằm của Sở Khuynh Ca vô hình trung nhẹ đi một chút.
Sở Vi Vân bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt ngay lập tức.
Vết thương trên ngực vẫn đang chảy máu, nhưng nàng ta đã hoảng loạn quên mất cơn đau này.
“Dạ ca ca, muội không phải… Muội, làm sao muội có thể ám hại nàng ta? Muội…”
Dạ ca ca của nàng ta cũng không phải là một tên ngốc, hắn đương nhiên có thể nhận ra rằng có phải ám hại hay không.
Đôi mắt đen của Sở Khuynh Ca đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Phong Li Dạ.
Họ nhìn nhau, dường như đều không thể nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng lại giống như trong một khoảnh khắc, đã đoán thấu được tâm tư của đối phương.
Phong Li Dạ không thích cảm giác không rõ ràng này chút nào.
“Dạ ca ca…”
Sở Vi Vân vẫn muốn giải thích.
Phong Li Dạ trầm giọng nói: “Đưa Vân quận chúa đi chữa thương.”
“Dạ ca ca, đừng nghe lời nàng ta nói bậy, vết thương này của muội… Vết thương này của muội là do nàng ta xuống tay, đó là sự thật.
Muội dùng tính mạng của mình đảm bảo, muội không hề lừa dối huynh!”
“Vân quận chúa, mời đi chữa trị vết thương trước!”
Phong Nguyên Hạo cũng vội vàng chạy tới.
Đoạn cuối hắn nghe không rõ ràng, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà, Vân quận chúa này… tuy rằng nhìn qua cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là không thể không quản.
“Dạ ca ca, muội xin huynh, đừng có để bị nàng ta mê hoặc, thật sự là nàng ta làm muội bị thương!”
Sở Vi Vân vẫn muốn bước qua đó, nhưng nàng ta thực sự bị thương.
Dùng chút sức lực cuối cùng để giải thích.
Vừa bước một bước, suýt chút nữa bị ngã.
Nô tỳ muốn đỡ, nhưng bản thân ả ta cũng bị thương.
Phong Nguyên Hạo cũng muốn đỡ nàng ta nhưng chỗ nàng ta bị thương, nhỡ may chạm vào vết máu của nàng thì coi như đã xúc phạm đến sự trong trắng của nàng ta.
Suy cho cùng là máu chảy ra từ nơi đó…
“Dạ ca ca…”
“Cút!”
Người trong gian phòng đều bị dọa hít phải khí lạnh.
Ngay cả ánh mắt bình tĩnh của Sở Khuynh Ca cũng không khỏi có chút biến đổi.
Dáng vẻ tức giận của hắn, rất đáng sợ…
Sở Vi Vân được Phong Nguyên Hạo dìu đi, tỳ nữ khập khiễng bước theo ra ngoài.
Phong Tảo không biết bản thân nên làm gì.
Xem ra, quả thật là Vân quận chúa ghen tuông, muốn giá họa cho Cửu công chúa.
Nhưng Cửu công chúa quả thực đã làm người ta bị thương.
Tình hình như vậy.
“Chủ tử…”
“Các người cút hết cho ta!”
Chỉ trong nháy mắt, cả gian phòng trống không, đến cửa cũng bị đóng lại.
Trong căn phòng đổ nát, chỉ còn lại Phong Li Dạ và Sở Khuynh Ca cư nhiên vẫn đang bị giữ cằm.
“Ta nghĩ rằng sự thật của chuyện này được đưa ra ánh sáng, Li thế tử nên thả ta ra.”
Vừa dứt lời, Phong Li Dạ không những không buông tha nàng, mà ngay cả lực đạo vừa thả lỏng ban nãy trong phút chốc cũng mạnh hơn.
Sở Khuynh Ca cau mày.
Tuy rằng không muốn mềm yếu trước mặt hắn, nhưng cằm của nàng thật sự rất đau, nhất định đã sưng đỏ hết lên!
“Li thế tử, ngươi còn muốn ngốc nghếch tin tưởng vào hồng nhan tri kỷ của mình sao?”
Hắn càng siết chặt cằm nàng, ánh mắt nàng càng lạnh lùng và nụ cười mỉa mai trên khóe môi ngày càng sâu!
“Còn muốn làm gì? Lời này không phải là do ta nên hỏi sao?”
Phong Li Dạ nheo mắt, khoảnh khắc hắn cúi đầu lạnh đến mức khiến da đầu nàng tê dại
“Cố ý làm muội ấy bị thương là muốn khiêu thích bản thế tử sao?”.
Danh Sách Chương: