Mộ Bạch không muốn trả lời câu hỏi của Sở Khuynh Ca.
Hắn ta không nói, nhưng ánh mắt của hắn ta đã thành thật nói với nàng rằng hắn ta còn không có suy nghĩ khác với nàng.
Khuynh Ca đột nhiên đau đầu: “Ta không cần tình cảm, những tâm tư đó của ngươi, làm phiền người hãy dẹp đi cho ta.
”
Tình cảm quá rắc rối, nhìn chuyện của nàng và Phong Ly Dạ đi, rối như tơ vò.
Ân oán tính thù, có phiền hay không hả, chi bằng xông pha chiến trường đấu một trận.
“Ồ, không ai là không cần tình cảm cả, ta và nàng giống nhau.
”
Mộ Bạch cười nhẹ, nhưng hắn cười bình tĩnh đến thế, hoàn toàn không bị tổn thương bởi lời từ chối của nàng.
“Ngươi đừng có mà cười đáng sợ như thế ở trước mặt ta!” Khuynh Ca chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Nàng không thể nhìn thấu nam nhân này, bởi vì không thể nhìn thấu, nên cảm thấy có chút bất an.
“Này, ta không thích ngươi, thật đấy!”
“Nàng không thích một chút nào sao?” Mộ Bạch đột nhiên đứng dậy, đi về phía nàng: “Thật sự là nàng không có một chút xíu cảm giác gì sao?”
Nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh tối nay bị hắn đè xuống dưới thân, hắn cúi đầu cắn cổ nàng một cái.
Ngay lập tức, mặt nàng trở nên nóng bừng.
“Không hề, thực sự!” Hắn ta gần như thề với tay trên đầu.
“Ta không tin, khi ta cắn nàng, nàng còn run rẩy nữa mà.
”
“Người đừng có tới đây.
” Tay nàng rơi xuống thắt lưng, cầm chặt cao dao ngắn của mình: “Đừng tới đây, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!”
Nhưng khi Mộ Bạch chuẩn bị đến gần nàng, hắn ta đã lướt qua người nàng, đi tới trước bức tường, che viên dạ minh châu trên tường dùng để thắp sáng lại.
“Đừng hoảng sợ, ta cứu nàng là do cam tâm tình nguyện, cũng không yêu cầu nàng phải làm gì cho ta.
”
Trong bóng tối, không thể nhìn rõ khuôn mặt của Mộ Bạch, nhưng vẫn có thể mơ hồ phân biệt được các đường nét của hắn ta.
“Cửu công chúa không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại vì lời tỏ tình của một nam nhân mà hoảng sợ sao?”
Phản ứng này thực sự khiến hắn ta muốn bật cười.
“Rốt cuộc là nàng đang sợ cái gì?”
“Ăn nói lung tung, tại sao ta phải hoảng sợ?”
Khuynh Ca cố gắng duy trì vẻ mặt lãnh đạm của mình: “Ta chỉ sợ làm tổn thương ngươi.
”
Dù sao nàng cũng không cần những thứ như tình cảm.
Thực sự không cần!
“Ha.
” Mộ Bạch vẫn cười, ngồi xuống ghế, nhìn nàng.
“Dù như thế nào, đêm nay ta đã cứu nàng, còn vì nàng mà phản bội mẫu thân và bệ hạ.
”
“Ngươi muốn gì?” Nợ người ta ân tình, đương nhiên là không thoải mái rồi.
Nếu như hắn ta có thứ gì muốn lấy thì nàng sẽ trả lại cho hắn ta, không còn nợ nần gì nhau nữa.
“Thứ ta muốn, nàng có sẵn lòng cho không?”
“Đừng nói với ta những lời mập mờ như vậy.
” Khuynh Ca hạ thấp giọng.
Trong căn phòng tối đen như mực, không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang theo dõi mọi chuyện trong đây.
Lý do tại sao Mộ Bạch lại che viên dạ minh châu lại, trong lòng nàng đã rõ, chỉ là muốn nói với những người đang lén lút theo dõi rằng bọn họ đang “lên giường” rồi.
Nàng bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn bóng dáng mơ hồ không rõ của hắn ta trong bóng tối.
“Những lời vừa rồi của ngươi, ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy.
Còn về chuyện trong lòng ngươi đang thật sự nghĩ như thế nào, ta cũng không muốn truy hỏi.
”
“Nàng vẫn không tin tấm lòng của ta dành cho nàng sao?” Nữ nhân này phải lạnh lẽo đến mức độ nào mới đối xử với ai cũng như vậy?
“Có lẽ, đến tình cảm là cái gì nàng không biết, cho nên nàng cũng không biết liệu mình có tình cảm với Ly Thế tử hay không.
”
Nàng không nói gì.
Khi Mộ Bạch nhắc đến Phong Ly Dạ, hình bóng ấy lại không ngừng lởn vởn trong tâm trí nàng.
Hắn đã cứu tù nhân trong hồ sen của điện Vô Trần, lúc này tù nhân nhất định là đã bị Phong Tứ dẫn đi rồi.
Chính xác thì bọn họ đang muốn làm gì chứ?
Có phải là Sở Vi Vân cũng biết kế hoạch của hắn không?.
Danh Sách Chương: