Khoảng chừng hơn một phút đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng thủy chung vẫn giữ cái động tác cũ, căn bản không hạ bút. Người kia thấy hơi không kiên nhẫn, bèn lên tiếng: - Tôi bảo cậu này, rốt cục là có làm được hay không, đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải đến nhà chú ăn chực nữa. . . - Gấp gáp cái gì, kẻ đi ăn chực như anh mà còn dám nói với vẻ khí thế hùng hồn như vậy à, chẳng phải chỉ mới qua có một phút thôi ư, đổi lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.