-Anh cuối cùng cũng tới, để bọn tôi đợi mãi, tận nửa ngày trời à! Nào nào, mời ngồi! Ngô Bình khẽ khom lưng, mặt nở nụ cười ra hiệu mời ngồi. Trông dáng vẻ của hắn, sự kính cẩn xem ra còn hơn đối với cha ruột. -Tốt Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng, chỗ này xem ra không giống những gì hắn nghĩ cho lắm. Vốn dĩ, hắn nghĩ chốn này toàn mấy tên cục súc, không biết nói lý, bây giờ xem lại có vẻ không giống. Nghĩ mãi mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.